Đại phu nhanh chóng được dẫn đến, Hạ Tiêu đứng phía sau, mặt căng thẳng nhìn đại phu thăm mạch cho Sở Kiều.
Lão đại phu râu bạc phơ trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, phu nhân của ngài đã có tin vui.”
Hạ Tiêu thoáng sửng sốt, ngay sau đó lập tức đỏ bừng mặt, cuống cuồng phân bua với lão đại phu: “Chớ nói bậy, đây là phu nhân nhà ta, ta chỉ là hộ vệ.”
Lão đại phu nghe nói liền vội vàng xin lỗi, cười nói rằng thấy Hạ Tiêu khẩn trương như vậy nên mới tưởng lầm hắn là cha của đứa trẻ.
Trong lúc Hạ Tiêu và lão đại phu đối đáp qua lại thì Sở Kiều vẫn còn ngây người tựa như vừa bị một đao bổ trúng đầu, miệng há to, thật lâu cũng chẳng nói được câu nào.
Lão đại phu vừa nói gì? Có tin vui? Nàng mang thai?
Sở Kiều không thể tin nhìn lão đại phu, hỏi lại: “Ông vừa nói gì? Có thể nói lại một lần nữa không?”
“Phu nhân thật sự quá sơ ý rồi, sao lại không cảm nhận được gì cả khi cái thai đã ba tháng rồi? Ngoài ra, thể chất phu nhân đang rất yếu, mạch tượng hỗn loạn, nếu không tịnh dưỡng thì thai nhi sẽ bị nguy hiểm đấy.”
Ba tháng?
Sở Kiều cúi đầu nhìn phần bụng vẫn bằng phẳng của mình. Nàng làm sao có thể mang thai được? Thời gian qua nàng liên tục chiến đấu, ngâm nước sông, cưỡi ngựa xông pha mưa tên biển đao, làm sao trong bụng nàng có thể có một đứa trẻ chứ?
“Ta sẽ viết cho phu nhân một phương thuốc dưỡng thai, phu nhân nhớ uống đều đặn, sau đó phải an tâm tịnh dưỡng, tuyệt đối không thể lặn lội đường xa, để bản thân mệt nhọc.” Lão đại phu an ủi thêm mấy câu rồi cùng Hạ Tiêu đi ra ngoài.
Sở Kiều vẫn thất thần ngồi trên giường. Mấy tháng nay liên tục có tin dữ, không ngừng phải đối đầu với chiến sự căng thẳng, không ngờ nàng lại có thể mang thai trong hoàn cảnh như vậy.
Sở Kiều run rẩy đưa tay lên bụng, tựa như có thể cảm nhận được một sinh mạng đang lớn dần ở đó. Khóe mắt đột nhiên ươn ướt, nàng nhẹ cắn môi dưới, tiếng nức nở dừng ở cổ họng, lặng lẽ rơi lệ.
Nguyệt, ta đã mang thai con của chàng.
Chúng ta có con rồi.
Màn đêm dần phủ xuống, Hạ Tiêu đi vào thắp nến lên, mua ít thức ăn và canh bổ khí huyết mang đến bên giường Sở Kiều, lẳng lặng hỏi: “Đại nhân, chúng ta vẫn đi Đường Kinh sao? Hay là trực tiếp đổi hướng trở về Thanh Hải đi?”
Sở Kiều ngẩng lên nhìn hắn đăm đăm, không nói gì.
“Đại nhân, thân thể người bây giờ không thích hợp xông pha mặt trận nữa, người không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tứ thiếu gia và đứa trẻ trong bụng.”
Sở Kiều nghe đến đó thì chấn động, cúi nhìn bụng mình, vẫn im lặng không nói. Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Hạ Tiêu, ta đã lừa thằng bé một lần rồi.”
Hạ Tiêu sửng sốt, không biết nàng đang nói ai nên hỏi lại: “Đại nhân nói gì cơ?”
“Ta đã lừa thắng bé một lần rồi.” Sở Kiều đưa ánh mắt mông lung nhìn ngọn nến trên bàn, “Ta từng hứa sẽ ở lại bảo vệ thằng bé, không để người khác ức hiếp thằng bé, nhưng cuối cùng ta lại không làm được. Thằng bé đã không còn cha còn mẹ, ta nghĩ cho con mình, nhưng ai sẽ nghĩ cho thằng bé?”
Đến đây Hạ Tiêu mới hiểu Sở Kiều là đang nói đến Lý Tu Nghi – tiểu hoàng đế của Biện Đường, hắn cau mày nói: “Đại nhân, cục diện hiện giờ đã không còn như trước, sức lực của một mình người sẽ chẳng thể thay đổi được gì. Cho dù lúc trước người không rời khỏi Biện Đường thì cũng chưa hẳn có thể ngăn được chuyện xảy ra ngày hôm này. Thân thể người không tốt, chớ nên suy nghĩ quá nhiều, đừng ôm đồm mọi chuyện lên người mình nữa.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, “Hạ Tiêu, trên đời này, ai cũng có những trách nhiệm không thể trốn tránh.”
Nàng lẳng lặng nói tiếp: “Ta đã nhận quá nhiều ân nghĩa từ Lý Sách và Biện Đường, hiện tại đã đến lúc hoàn trả. Nếu ta để mặc đứa trẻ kia rơi vào hiểm cảnh, có lẽ cả đứa con trong bụng cũng sẽ xem thường ta.”
Nàng ngồi dậy mang giày vào, đi đến bàn bắt đầu ăn cơm, ăn xong liền tự giác uống cạn chén thuốc. Bên dưới ánh nến, vóc dáng nàng vẫn hết sức gầy gò, không hề nhìn ra là người đã mang thai ba tháng.
“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”
Hạ Tiêu nhìn nàng, nhất thời không rõ nàng đang nói ai, là chính nàng, là đứa bé trong bụng nàng hay là Đường hoàng Lý Tu Nghi.
Gió đêm lành lạnh lay động cành liễu ngoài cửa sổ. Cảnh sắc Biện Đường vẫn như cũ, nhưng hơi thở của chiến tranh đã rất gần.
Cùng lúc đó, bên trong đại trướng ở Bạch Chỉ Quan, Yến Tuân mặc trường bào tuyền đen ngồi trên giường, phía dưới là hơn mười mỹ nhân trẻ tuổi vừa được phú thương địa phương đưa đến. Tất cả đều mặc xiêm y lụa mỏng, nửa hở nửa kín vô cùng mê người. Thỉnh thoảng cũng có thiếu nữ bạo dạn ngước lên lén nhìn nam tử quyền khuynh thiên hạ kia. Chỉ tiếc ánh mắt của hắn chưa bao giờ liếc về phía bọn họ dù chỉ một lần.
“Bệ hạ, chúng ta đã bố trí binh lực ổn thỏa, nhất định sẽ một mẻ diệt gọn Tú lệ quân ngay tại Hàm Thủy Quan.”
“Người đâu!” Yến Tuân đột nhiên ngẩng đầu lên, vẫy tay với thân binh bên ngoài, “Lôi xuống đánh hai mươi côn!”
Thân binh lập tức kéo gã quan tham mưu lôi ra ngoài. Gã nọ không biết bản thân đã nói gì sai, cuống quít xưng tội nhưng không hề dám cầu xin tha thứ. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng la hét thảm thiết, đám thiếu nữ quỳ trên mặt đất sợ hãi đến mặt trắng bệch, không ai dám ngẩng đầu lên nữa.
“Một mẻ diệt gọn…” Yến Tuân hờ hững lặp lại bốn chữ này, ngữ khí không nghe rõ buồn vui. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, mông lung như có tầng giấy vàng che phủ.
Bắc Yến vương cứ thế nghiêng mình nằm trên giường nhắm mắt lại, mặc kệ đám giai nhân yêu kiều quỳ phía dưới, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Một đêm này, hai con người cách nhau mấy ngàn dặm nhưng đều thì thầm cùng một câu nói: “Chỉ mong không phải gặp lại.”
Trong giấc ngủ chập chờn, khung cảnh rất nhiều năm trước như được tái hiện, bên dưới mái hiên rách nát, đứa bé gái mặc y phục hồng nhạt ngồi bên ngọn nến tù mù, xoa xoa bàn tay rồi áp lên khuôn mặt đỏ ửng, vừa vá quần áo vừa nói với thiếu niên ngồi bên cạnh: “Sa trường không có phụ tử, tất cả đều vì lợi ích của quốc gia, cho dù đối phương là huynh đệ ruột thịt cũng không thể lùi bước. Cái này không phải trong Tùy Đường Diễn Nghĩa, ta đang nói đến lịch sử nhà Đường, là chính sử đấy, huynh nghe rõ chưa?”
“Chính sử của ai? Sao ta chưa từng nghe nói đến?”
“Nghe hiểu là được rồi, chỉ cần học hỏi cái hay thôi, không cần biết là sử của ai.”
“Nếu muội là Lý Thế Dân, muội cũng giết đại ca của mình sao?*”
“Dĩ nhiên, tha hắn sống để hắn đến giết ta à? Chẳng phải vừa kể huynh nghe rồi sao, về sau bọn họ không còn tình nghĩa gì cả. Phải rồi, huynh thì sao, chẳng lẽ sẽ không xuống tay?”
Thiếu niên im lặng suy nghĩ một chốc rồi đột nhiên nói: “Nếu là ta, lúc tấn công Lưu Chu Vũ** đã ra tay giết luôn rồi.”
*Sự biến cửa Huyền Vũ (玄武門之變, Huyền Vũ môn chi