Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78289)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

ến.


Trường thương phóng đến từ bốn phương tám hướng, một gã binh sĩ Bắc Yến đứng ở đầu thuyền, liên tục huơ đao hô to: “Phản tặc chịu chết đi!”


Tên nhọn của mười mấy chiến thuyền đi đầu đều chĩa vào đám người Sở Kiều, gã thống lĩnh phất mạnh chiến đao, mưa tên lập tức rời cung lao đến.


“Nhảy!” Hạ Tiêu rống to.


Một giây sau, Tú lệ quân đồng loạt bỏ bè nhảy xuống sông Xích Thủy, bè bị tên cắm chi chít nhưng không hề vương giọt máu nào.


“Thống lĩnh, bọn chúng nhảy xuống sông rồi!” Một người kêu to, nhưng rất nhanh sau đó liền có người cuống cuồng hét lên: “Tướng quân! Thuyền bị rỉ nước!”


Ngay sau đó, vô số tiếng kêu hoảng hốt liên tiếp vang lên, rất nhiều chiến thuyền bị thủng đáy khiến nước sông tràn vào. Thoáng cái đã có ba chiến thuyền loại nhỏ bị chìm, binh lính trên thuyền lóp ngóp ôm lấy ít nhành cây thân gỗ trôi trên sông, ánh đuốc chập chờn, tiếng kêu gào tán loạn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.


“Bọn chúng ở dưới nước!” Gã tướng quân kia giận dữ quát to: “Dùng nỏ đá, dùng trường mâu đâm chết bọn chúng! Mau đâm chết bọn chúng!”


“Tướng quân, không được đâu, dưới sông còn có người của chúng ta.”


“Cút!”


Gã thân binh bị mắng nhưng vẫn không từ bỏ, vừa định hô to thì lại bị chiến hữu kéo sang một bên cho nên hết sức bất bình nói: “Nhưng bệ hạ đã nói phải bắt sống!”


Những người khác gấp gáp nói: “Bắt sống? Người chết rồi chưa chắc bắt được, giờ còn muốn bắt sống?”


Mặt sông sáng rực ánh đuốc, nỏ đá xếp thành hàng.


Gã tướng quân phẫn nộ quát to một tiếng ra hiệu, nỏ đá và trường thương liên tục bắn ra như mưa xuống sông, khiến mặt sông nhất thời nổ lên vô số bọt sóng màu đỏ quạch. Hết đợt công kích này đến đợt công kích khác, mãi đến khi mặt nước dần yên tĩnh trở lại. Chiếc bè gỗ của nhóm người Sở Kiều đã bị bắn tan nát, mảnh gỗ vụn dập dềnh tụ lại dưới đáy thuyền quân Bắc Yến.


Sau khi được lệnh dừng bắn, đám thủy quân Bắc Yến nghi ngờ nhìn mặt sông tĩnh lặng, cau mày hỏi: “Bọn chúng chết hết rồi sao? Sao vẫn chưa thấy xác nổi lên?”


“Nhìn kìa!” Không rõ là ai đột nhiên la lên, tất cả quay đầu nhìn thì thấy rất xa phía sau thuyền của mình lần lượt xuất hiện chi chít đầu người. Những người đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vừa cởi áo ra vừa tụ lại một chỗ, chỉ một chốc sau đã theo dòng nước trôi đi càng lúc càng xa.


Gã tướng quân kinh ngạc mở to mắt nhìn, tức giận hỏi: “Đó là cái gì?”


Một lão binh nhiều kinh nghiệm nghi ngờ phỏng đoán: “Hình như là bè da dê.”


“Mau đuổi theo!”


“Tướng quân, thuyền chúng ta bị bè gỗ vỡ cản đường, tạm thời không thể di chuyển.”


Gã tướng quân đứng chết trân tại chỗ, gã có ưu thế thuyền cao người đông và vũ khí lợi hại nhưng cuối cùng vẫn để kẻ địch nghênh ngang thoát khỏi tay. Gần sáu vạn thủy quân Bắc Yến đứng trên chiến thuyền khổng lồ nhìn theo bóng đối phương dần biến mất trong bóng đêm mịt mù, hồi lâu vẫn chưa thôi thẫn thờ.


Sau khi hợp lại với nhóm Hạ Kỳ, Sở Kiều thống kê sơ qua nhân số thì phát hiện bên mình tổn thất hơn ba ngàn chiến sĩ. Trong đó có hai ngàn người là mất mạng dưới nỏ đá và trường thương của quân Bắc Yến. Đổi bằng cái giá này chính là toàn bộ Tú lệ quân và Sói binh đều thuận lợi vượt qua Bạch Chỉ Quan, quả thực là thắng lợi không thể ngờ. Có điều đây chưa phải là điểm cuối, bọn họ thành công vượt qua Bạch Chỉ Quan nhưng cũng đồng thời thu hút sự chú ý của quân Bắc Yến, trong khi đó, đại đa phần lãnh thổ lân cận Bạch Chỉ Quan hiện giờ đều do kẻ địch khống chế.


Sở Kiều quả quyết dẫn quân vào rừng, chọn đường núi mà đi. Đi được hai ngày, bọn họ lần đầu tiên đụng độ quân phe địch, trong ba ngày, hai bên giằng co giao chiến hơn hai mươi lần, phần lớn đều kết thúc bằng thắng lợi của Tú lệ quân. Dù sao đi nữa, so với quân Bắc Yến sở trường tấn công bằng kỵ binh, Tú lệ quân thông thạo nhất là dã chiến và tập kích cự ly gần. Dưới sự lãnh đạo của Sở Kiều, đoàn người vừa đánh vừa chạy, nhanh chóng tiến gần đến khu vực do hoàng thất Biện Đường cai quản.


Thế nhưng, ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi sơn lộ áp sát địa phận Hàm Thủy thì Bắc Yến lại đột nhiên phóng hỏa đốt núi. Lửa cháy suốt bốn ngày, lan khắp các khu vực lân cận, liên lụy cả thôn trang gần đó, tử thương vô số. Sở Kiều bất đắc dĩ đành phải dẫn binh rời khỏi sơn lộ, vì phải tránh lửa cháy nên bọn họ đã đi chệch khỏi lộ trình hơn ba trăm dặm. Tuy Sói binh quen thuộc địa hình nhưng sáng sớm ngày thứ hai bọn họ lại chạm trán với truy binh của Bắc Yến.


Đến địa phận thành Lập Khang, đôi bên trực diện đánh một trận, đều thương vong nặng nề. Sở Kiều dẫn ba ngàn tinh binh đánh sâu vào doanh trại địch, trong lúc giằng co chủ soái địch không may bị tên lạc bắn trúng, sinh tử không rõ. Nhưng quân Bắc Yến quả không hổ là đội quân hạng nhất đại lục, chủ soái bị thương nhưng đội hình quân không hề hỗn loạn, vừa đánh vừa lui, vô cùng kiên cường.


Quân số cồng kềnh sẽ mất đi tính cơ động, đánh xong trận ở thành Lập Khang, Sở Kiều quyết đoán chia quân thành mười phân đội nhỏ, mỗi đội bốn ngàn người, cách nhau không đến bốn ngàn dặm thành hình cánh quạt*, dùng ngựa chiếm được trong mấy trận đánh trước đó, phi thẳng đến Hàm Thủy Quan.


*Dàn thế hình cánh quạt:


Nhưng vừa đến quận Nam Ly thì Sở Kiều lại đột ngột ngã bệnh. Trên thực tế, từ năm ngày trước nàng đã cảm thấy thân thể không ổn, bụng liên tục đau quặn, cả người hầm hập như phát sốt, đầu choáng váng, nôn khan không ngừng, tay chân rã rời không sức lực. Nhưng vì chiến sự khẩn cấp, nàng vẫn ngoan cường cầm cự cho đến giờ. Sau khi thoát khỏi tầm đuổi bắt của quân Bắc Yến, nàng cuối cùng cũng ngã quỵ.


Hạ Tiêu mặc kệ mọi phản đối của Sở Kiều, để tất cả binh sĩ chờ ngoài thành, mang nàng vào thành Nam Ly.


Tuy Biện Đường xảy ra nội chiến, Bắc Yến cũng mượn đường quét qua, nhưng độ hư hại vẫn kém xa so với Đại Hạ. Mấy thành trì lớn vẫn hết sức phồn vinh, ngoại trừ hàng hóa tăng giá khá cao vì chiến tranh thì không bị ảnh hưởng gì khác.


Hạ Tiêu đã ra ngoài tìm đại phu, Sở Kiều vốn luôn buồn ngủ hiện tại lại không ngủ được. Nàng nằm trên một chiếc giường sạch sẽ, thất thần nhìn lên màn giường trên đầu, suy nghĩ lẳng lặng bay xa.


Lúc quân Bắc Yến đuổi giết bọn họ, miệng không ngừng gọi ‘phản tặc’, có lẽ đã biết thân phận của nàng. Không sai, dựa vào trí khôn của Yến Tuân, hẳn đã sớm đoán được người có thể liều chết vượt qua cửa khẩu bây giờ, chỉ có Tú Lệ vương nàng mà thôi.


Nói cách khác, Yến Tuân đã hạ sát tâm đối với nàng.


Cũng đúng, Yến Tuân bây giờ đã kết thành đồng minh với Tĩnh An vương phi, nàng lại muốn dẫn binh trợ giúp Lý Tu Nghi, thân là thủ lĩnh ở Bạch Chỉ Quan, y dĩ nhiên sẽ phải giúp đỡ đồng minh cản đường nàng. Nơi chiến trường thậm chí còn không tính đến quan hệ cha con, nói chi là bọn họ?


Nàng hiểu rất rõ đạo lý này.


Yến Tuân càng lúc càng có phong phạm của một bá chủ, không những sát phạt quyết đoán mà còn hết sức can đảm cẩn trọng, thủ đoạn lại kinh người. Y bây giờ đã không còn là thiếu niên

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trị Liệu Kí Ức

Thất thần đêm tân hôn bóp vỡ túi độn ngực của vợ

Truyện Có Gấu Là Người Hàn Voz Full

Khi Tuyết Rơi Giữa Trời Hà Nội

“Mẹ ơi, con không lấy chồng đâu, con sợ bị đánh như bố đánh mẹ lắm!”