Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78305)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

h, trải qua bao gian khổ mới nắm đại quyền trong tay, có được binh cường tướng mạnh nhưng kẻ thù lại bệnh chết trên giường. Không biết lúc được tin, Yến Tuân sẽ có cảm tưởng thế nào? Là vui sướng cười to hay bi phẫn gào lên? Có lẽ đều không phải, có lẽ hắn chỉ im lặng ngồi yên, dằn tất cả cảm xúc xuống tận đáy lòng, sang hôm sau vẫn tiếp tục làm chuyện nên làm.


Tiếng kèn hiệu vang lên, Triệu Dương vừa phái ba đoàn kỵ binh tấn công cánh hông, Gia Cát Nguyệt liền hạ lệnh cho bốn đội quân đến cánh hông tiếp sức, rồi từ đó tập kích Triệu Dương.


Cuộc chiến đã kéo dài hai ngày hai đêm không ngừng, đủ loại chiến thuật đều được thi triển. Triệu Dương và Gia Cát Nguyệt đều là kỳ tài hạng nhất, thế cục hiện vẫn ngang ngửa, không ai được phần thắng.


Tú lệ quân cũng đã ba lần phối hợp với quân Thanh Hải tấn công cánh phải phe Triệu Dương, Hạ Tiêu từng dẫn người xé toạc hàng phòng thủ của địch, nhưng chỗ hổng lại nhanh chóng bị địch lấp lại.


Ai cũng biết đây chính là cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị. Người thắng sẽ ngồi lên đỉnh cao, người thua sẽ nhất định chết không chỗ chôn. Vì vậy thuộc hạ của bọn họ cũng mang tâm trạng liều mạng mà đánh, không có bất kỳ ai lùi bước, tựa như dù chỉ còn một giọt máu cuối cùng thì cũng phải đổ ra trên chiến trường.


Sáng ngày thứ ba, Gia Cát Nguyệt khoác quân trang, không hề dài dòng, chỉ rút chiến đao, cao giọng nói với các binh sĩ dưới quyền: “Hôm nay là ngày cuối cùng, sau trận chiến này, tên tuổi chúng ta chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách.”


“Giết địch! Giết địch!” Hàng vạn hàng ngàn người đồng loạt hô to.


Sở Kiều đứng lẫn trong đội quân, ngước nhìn nam tử được vây giữa thiên quân vạn mã, bất giác khẽ mỉm cười.


Đánh một trận cuối vậy!


Trên thảo nguyên trống trải, chân trời xuất hiện một bóng đen dần lan ra. Quân đội của Gia Cát Nguyệt rốt cuộc cũng chính thức đụng độ quân chủ lực của Triệu Dương. Sau hai ngày khổ chiến, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng nhưng không một ai có định lui bước.


Bóng đen trên thảo nguyên nhanh chóng trải rộng, không thấy đầu cũng không thấy đuôi, ào ạt tiến về phía đội quân của Gia Cát Nguyệt.


Hai trăm trượng, một trăm trượng, năm mươi trượng…


*1 trượng = 4 mét


Càng lúc càng gần, gần đến mức hai bên tựa hồ có thể cảm nhận hô hấp nóng hổi từ mũi ngựa của đối phương.


Chiến trường tràn ngập tử khí, quạ đen bay thành đàn trên không trung, thi thoảng phát ra tiếng kêu lạnh gáy.


Trống trận dồn dập không ngừng, hàng vạn hàng ngàn vó ngựa giẫm đạp khiến mặt đất chấn động. Ác chiến ở ngay trước mặt, tất cả mọi người như ngừng thở, tay siết chặt cán đao.


“Tấn công.” Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên, lạnh lùng phát lệnh tiến công. Cùng một lúc, phía quân Triệu Dương cũng lan truyền mệnh lệnh như vậy.


Kỵ binh tuốt chiến đao ra, tiếng tuốt đao như đánh động cả một vùng. Thảo nguyên chợt nổi gió mạnh, lướt qua từng đầu mũi đao sắc, chờ đợi một cuộc chiến sinh tử.


Ngay lúc đó, từ xa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa hối hả, không gian tựa như có gió bắc lùa vào, lạnh buốt đến tận xương.


“Chiến báo khẩn cấp từ ba ngàn dặm! Chúc tướng quân ở biên giới Tây Nam gởi thư cầu cứu đế đô! Chiến báo khẩn cấp từ ba ngàn dặm! Chúc tướng quân ở biên giới Tây Nam gửi thư cầu cứu đế đô!” Viên lính đưa tin người đầy bụi đất nhanh như chớp lao đến giữa chiến trường trong ánh mắt kinh hãi của mọi người rồi nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nói to: “Tướng quân! Điện hạ! Xin đừng đánh nữa! Có chiến báo từ Tây Nam! Biên giới xảy ra chuyện rồi!”


Toàn trường im lặng như tờ, không một ai đáp lời gã tiểu binh to gan chạy đến giữa cuộc ác chiến này.


“Ngươi nói gì?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, thân là tổng thống lĩnh ở Tây Nam, binh lính ở đó đều xuất thân từ Tây nam quân, Triệu Dương tiến lên hỏi.


“Điện hạ! Xin điện hạ cứu mạng!” Gã tiểu binh nhìn thấy Triệu Dương thì mừng rỡ, vội vàng bẩm báo: “Yến Tuân dẫn bốn mươi vạn đại quân công phá cửa khẩu, đánh vào nội cảnh nước ta rồi. Trong vòng hai ngày đã càn quét mười chín tỉnh thành, khu vực Tây Nam đã biến thành một vùng đất khô cằn rồi.”


“Nói bậy!” Nguyệt Thất tay vẫn lăm lăm chiến đao, nghe vậy liền lạnh lùng nói: “Nhạn Minh Quan có hơn ba mươi vạn binh trấn giữ, sao có thể để Yến Tuân lặng yên không tiến động tiến vào nội cảnh Tây Nam?”


Tất cả nghe nói đều luôn miệng tán thành. Sở Kiều cố áp chế cảm xúc vọng động trong lòng, cũng cảm thấy chuyện này không hợp lý. Dẫu đang có nội chiến thì ai cũng biết tầm quan trọng của Nhạn Minh Quan trước sự uy hiếp của Bắc Yến. Bất kể là Triệu Dương hay Triệu Triệt đều không hề điều người từ Nhạn Minh Quan về. Quân binh đầy đủ, Yến Tuân làm sao có thể công phá Nhạn Minh Quan mà đánh thẳng vào nội cảnh Đại Hạ?


“Tư mã đại nhân, cửa khẩu bị Bắc Yến công phá không phải là Nhạn Minh Quan mà là Bạch Chỉ Quan!” Gã lính truyền tin bi thương tiếp lời: “Nội cảnh Biện Đường xảy ra đại loạn, Tĩnh An vương phi giơ cờ tạo phản, tự mình mở cửa khẩu Đường Hộ Quan để quân Bắc Yến tiến vào Biện Đường. Toàn bộ lãnh thổ phía đông nam của Biện Đường đều đã bị san bằng, Đường Kinh hiện tại đang hết sức nguy ngập. Bắc Yến hợp lực với đại quân của Hoài Tống đi xuyên qua Biện Đường tấn công Bạch Chỉ Quan. Tây nam quân đóng ở Bạch Chỉ Quan đều đã bị điều đi, hiện chỉ còn không đến một vạn quân đánh thuê, tin tức lại bị người của Phong tứ gia* phong tỏa. Chưa đến hai ngày mà khu vực Tây Nam của chúng ta đã bị chiếm trọn.”


*Phong tứ gia là biệt hiệu của Phong Miên (thư đồng hồi xưa của Yến Tuân) đóng ở thành Hiền Dương, biên thành giáp với Bạch Chỉ Quan (cửa khẩu ngăn cách Biện Đường và Đại Hạ)


Toàn trường thoáng cái tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe được, gió bắc lẳng lặng thổi qua chiến trường đã hóa đá.


Ngày 8 tháng 4 năm 882 theo lịch Bạch Thương, một tin tức như đùa đã chấn động tất cả mọi người:


Đầu tháng 4, Yến Tuân dẫn dắt bốn mươi vạn quân Bắc Yến, vòng qua Biện Đường đánh thẳng vào Đại Hạ, càn quét toàn bộ lãnh thổ phía Tây Nam, gần bốn trăm vạn dân chúng bị biến thành nô lệ mất nước.


……………


Lời của người dịch và beta: Hạ hoàng đúng là chết lãng xẹt thiệt. Vẫn muốn ổng chết dưới tay Yến Tuân hơn. Nhưng không chừng vậy thì ông ta mới đau khổ hơn, ổng một mực chờ Yến Tuân đến giết mình, ai ngờ lại chết dzô dziên (con mình biết mà cũng không thèm cản)


Chương 188: Quân Yến tựa sóng triều


Ngụy Thư Diệp ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đỏ như máu đập vào mắt, vạt cỏ khô xơ xác bị gió quét kêu xào xạc. Bên tai dồn dập tiếng trống trận, quân đội đông ngàn vạn đang kéo đến tựa như một con sóng triều màu đen khổng lồ chuẩn bị bao trùm mọi thứ.


Toàn thân hắn đã đẫm máu, khuôn mặt thanh tú cũng dính đầy máu đen, bết cả hai bên tóc mai, lưỡi đao sứt mẻ, hai chân chiến mã run run vì mệt mỏi.


Tử địch công phá cửa khẩu, dẫn dắt cường binh tràn vào, khu vực Tây Nam bị móng ngựa của kẻ thù giày xéo. Nhưng ngoài trừ số ít binh lín

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khốn khổ vì nhà rộng

Những mùa hoa tháng ba

Hôm Qua, Đã Có Một Người Lãng Quên Tôi…

Không thịt không vui

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full