Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78363)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

c, đời sống người dân khá cao, khí hậu gần biển nên rất ôn hòa.”


Sở Kiều gật đầu, “Vậy cứ làm theo lời chàng đi.”


“Ừ, ngày mai ta sẽ sắp xếp chuyện này. Nàng có muốn đưa tiễn, gặp mặt hắn một lần không?”


Sở Kiều im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Không cần, hắn có lẽ cũng chẳng muốn gặp ta đâu.”


Gia Cát Nguyệt vẫn nói: “Nhưng ta cảm thấy nàng vẫn nên đi gặp hắn một lần.”


Thấy Sở Kiều ngẩng đầu lên, cau mày nhìn mình, Gia Cát Nguyệt bật cười, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta không có ý gì khác, chỉ không muốn nàng mãi tự oán trách bản thân như vậy. Chuyện năm đó không thể trách nàng.”


Năm đó?


Ánh mắt Sở Kiều dần trở nên mông lung, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh trên núi Hương Chi ngày ấy, nam tử lẳng lặng đứng giữa bốn bề ngập lá phong, một ống tay áo trống rỗng, bay phần phật trong gió.


Ký ức phủ bụi lại bị đào lên, cảnh còn người mất, chỉ có rừng lá phong là vẫn vĩnh viễn không đổi.


……………………………..


Tiếng lòng của Nâu: gần hết truyện rồi, phát biểu cảm nghĩ về nam 9 cái, Nâu không ghét nhưng cũng không thích bạn Nguyệt (ít khi thích dạng dại gái, khiến nhiều người bị chết lắm). Nâu không đọc nhiều ngôn tình, nhưng buồn cái là chả mấy khi gặp được type mình thích, or thích ai thì người đó đều là con ghẻ của tác giả. Rầu ghê. (Sách ơiiiiiiiiiiii!)


P/S của người dịch: còn 9 chương nữa. Hồi xưa lúc chưa đọc hết truyện, hình nhớ có bản xếp hạng nào đó xếp bạn Ngụy Thư Diệp lên top, nhưng giờ đọc kỹ lại, hình như để nhầm, vì bạn Diệp xuất hiện có bao nhiêu đâu (gần cuối có ló mặt thêm lần nữa), chắc vị trí của bạn Diệp phải để cho Lý Sách mới đúng.


Chuyện mục feature cảm nhận của độc giả có nick là Xôi Xéo xin được bắt đầu (rất hay, rất thực tế, khen chê có đủ):


Truyện này tác giả xây dựng nhân vật nam diễn biến nội tâm các anh đều rất tinh tế hợp lý. Nhưng mình vừa thích nữ chính, lại vừa không thích nữ chính lắm. Nói chung tuy truyện nhiều sạn, cảm giác tác giả viết hơi non tay, nữ chính hoàn hảo quá, cảm giác nó ảo diệu không thật, nhiều chỗ điêu điêu, nội tâm nhân vật sâu sắc nhưng nó vẫn không thực tế lắm. Nhưng phải khâm phục chị tác giả này, hiểu biết rộng, cốt truyện tình tiết đặc sắc phong phú, văn phong không mượt nhưng viết rất cụ thể chi li có phần tiểu tiết, đặc biệt là cảnh hành động nghe miêu tả mà đã đôi mắt, kể đến đâu hình dung rõ ràng đến đấy. Các anh nam trong truyện anh nào cũng tuyệt vời, anh nào cũng thích nữ chính nhưng xây dựng đoạn đó không phi lý như mấy chuyện xuyên không khác, rất hợp tình hợp lý, rất thích. Xây dựng rất nhiều nhân vật, nhưng mà không hề bị loãng, mà nhân vật phụ cũng rất cụ thể. Cá nhân mình mong chờ phim hơn, vì đạo diễn bộ bộ kinh tâm làm bộ phim xuyên không ấy nó mang cảm giác chân thật thực tế đến không tưởng, mong lên phim nữ chính cũng không quá phi phàm hoàn hảo quá, giỏi nhưng mang cảm giác thật. Ngay cả cảm xúc nữ chính trong truyện mình cũng cảm giác nó không mượt. Nội tâm tác giả viết cảm giác nó dựa vào hiểu biết, sách vở nhiều nên cảm tưởng chưa đi sâu làm thổn thức người đọc. Nhưng tóm lại, là một bộ truyện hay, không uổng để cày, nghĩ đi nghĩ lại cũng khâm phục xây dựng tình huống truyện thật, nếu được viết bởi một người già dặn, từng trải, kinh nghiệm hơn thì có thể nói là tuyệt vời.


Chương 183: Sống chết không rời


Sau một đêm tuyết rơi, hoàng thành như chìm trong khoảng trời trắng mênh mông. Sáng sớm đẩy cửa phòng ra, tuyết đã dày gần đến gối mà gió vẫn thổi rất gắt, khiến người đi bên ngoài đều mở mắt không ra. Mặt trời còn chưa lên, binh sĩ thủ thành ngáp dài ngáp ngắn, cửa thành nặng nề chậm rãi được mở hé ra, dân chúng chờ bên ngoài và bên trong liền ùa đến.


Một cỗ xe ngựa bằng gỗ mun, *lộc cộc* lăn bánh trên nền tuyết trắng, để lại hai đường rãnh sâu hoắm. Cổ xe ngựa bọc vải xanh đơn giản an phận xếp hàng sau dân chúng, binh lính giữ cổng cho rằng chẳng phải xe của người quyền quý trong thành, cho nên cũng thu phí qua cổng theo lẽ thường, còn bỡn cợt nói mấy câu ra oai với phu xe.


Khoảng hơn một canh giờ sau cỗ xe mới ra khỏi hoàng thành. Mặt trời lười biếng nhú lên khỏi đường chân trời, nắng sớm xua tan màn sương mù dày đặc. Chim muông đã di trú về phía nam từ lâu, chỉ còn lại ít giống tuyết ưng chịu rét giỏi, thỉnh thoảng bay qua, kêu lên một tiếng rồi mất hút trong tầng mây, âm thanh kéo dài văng vẳng trên đồng tuyết mênh mông.


Xe ngựa chạy đến dãy Yết Mã bên ngoài thành thì nhìn thấy một thiếu nữ đang lẳng lặng đứng chờ trên cầu Dương Quan. Nàng mặc áo lông trắng muốt, giày cưỡi ngựa màu xanh ngọc, mi mục như họa, có lẽ đã đứng ngoài trời tuyết khá lâu nên khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, khiến vẻ lạnh lùng sắc sảo thường ngày nhiều hơn một phần dịu dàng. Thấy cỗ xe ngựa, nàng mỉm cười tiến lên một bước, chú ngựa sau lưng nàng cũng ngoan ngoãn đi theo chủ nhân.


Phu xe là một thiếu niên trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy nàng thì dường như hơi kinh ngạc, lập tức quay đầu nói gì đó với người trong xe. Một cánh tay gầy gò nhẹ vén màn xe lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú của nam tử cùng đôi mày đang nhíu chặt.


“Tại sao lại đến đây?” Giọng nói của Triệu Tung đã không còn vẻ tươi sáng của năm đó mà trở nên trầm thấp, điềm tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng.


Còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp chàng, chàng đã có dáng vẻ này, luôn bình tĩnh, ôn hòa, hờ hững với tất cả mọi chuyện. Chàng dần dần lui khỏi vũ đài chính trị của Đại Hạ, từ một đích tử* phong hoa vô hạn lại biến thành một người bị đày đi xa mà không một ai đưa tiễn như ngày hôm nay.


*Đích tử = con trai do vợ chính sinh ra, trong trường hợp này là hoàng hậu.


Trừ nàng ra, có lẽ toàn bộ hoàng thành cũng không còn ai nhớ đến chàng.


Tiểu Bát lẳng lặng cười, khóe miệng luôn mang theo vẻ cay đắng thành thói quen. Nàng đi lại gần xe ngựa, rất tự nhiên giao cương ngựa cho cậu phu xe trẻ tuổi, nói: “A Giang, buộc thêm ngựa vào xe đi.”


Triệu Tung khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”


Tiểu Bát quay sang cười với Triệu Tung, ánh mắt trong trẻo không chút gợn sóng, thản nhiên nói: “Dĩ nhiên là muốn đi với ngài.”


Mi tâm vẫn nhíu chặt, sắc mặt của Triệu Tung đã sầm xuống, lộ ra vẻ không kiên nhẫn hiếm thấy, “Vô Tâm, chớ càn quấy.”


Tiểu Bát hiện giờ lấy tên Vô Tâm, Vô Tâm đồng nghĩa với không có trái tim.


Cuộc đời này của nàng, đã vô số lần bị gọi bằng những cái tên khác nhau. Thời gian ở Kinh gia nàng đã không còn nhớ rõ, thân nhân trong ấn tượng chỉ có mấy người Hiệp Tương và Lâm Tích mà thôi. Khi đó vì còn quá bé, lại không phải là con của phu nhân chính thất cho nên chẳng ai nhớ được tên nàng là gì, sau khi Kinh gia bị diệt vong, người ta dựa theo độ tuổi của nàng và các ca ca tỷ tỷ khác mà gọi Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu, theo thứ tự số như gia súc trong chuồng, còn không bằng cả chiến mã thuần chủng có tên riêng.


Sau đó nàng được Gia Cát Nguyệt

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

“Cho tôi ngủ nhờ đêm nay thôi, 14/2 nên nhà nghỉ không còn phòng nữa”

Giả vờ thôi mà sao lại thành thật

Em Là Thiên Thần Hay Là Phù Thủy

Truyện Siêu Quậy Trường K.W (King World) Full