Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78366)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

đã sớm biết ta ở thành Chân Hoàng, vì sao không đến tìm ta?”


“Tìm tỷ để làm gì?” Tiểu Bát ném sang một cái nhìn sắc lẹm, lạnh lùng nở một nụ cười giễu cợt, từ tốn nói: “Lục tỷ hôm nay có thân phận cao quý, vừa là Tú Lệ tướng quân của Bắc Yến, vừa là Tú Lệ vương của Biện Đường, lại sắp sửa trở thành Tư mã phu nhân của Đại Hạ. Ta chỉ là một nô lệ bé nhỏ, tùy tiện chạy tới làm thân chẳng phải sẽ khiến Lục tỷ mất mặt sao?”


Ánh mắt của Tiểu Bát cực kỳ lạnh lùng, hơn nữa khi nói đến bốn chữ ‘Tư mã phu nhân’ thì trong mắt tựa như tóe lửa.


Lư hương trong góc nhẹ nhàng tỏa ra làn khói lượn lờ, hòa lẫn với ánh nắng tạo thành một dải lụa vàng mềm mại như nước trên không trung. Gian phòng yên tĩnh như tờ, Sở Kiều lặng lẽ nhìn Tiểu Bát, ngọn lửa trong lòng dần nguội đi từng chút một, lời đã đến khóe môi nhưng cuối cùng đều bị nuốt xuống bụng. Trong đầu như có bão tuyết bao phủ, mịt mù và giá lạnh.


Sở Kiều nghe được mình cất giọng bình tĩnh hỏi: “Vậy vì sao hôm nay lại đến?”


“Điện hạ sắp phải đi, ta muốn cầu tỷ xin cho ta văn thư giải trừ nô tịch, để ta có thể đi theo điện hạ.”


Sở Kiều thoáng kinh ngạc, “Triệu Tung sắp phải đi đâu?”


“Còn có thể đi đâu? Đi Yến Tắc trông trường ngựa, đường đường là thân vương Đại Hạ, hoàng tử do hoàng hậu thân sinh mà lại bị biếm đi coi sóc trường ngựa.” Biểu tình trên mặt Tiểu Bát chợt trở nên tối tăm, nàng lạnh lùng nói, từng câu chữ như chen qua khẽ răng, ngữ khí chứa đựng sự tức giận không thể áp chế.


“Tại sao?”


“Còn có thể tại sao ngoài vì tỷ?” Tiểu Bát quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Sau khi bị chó Bắc Yến chặt đứt một cánh tay, điện hạ luôn giấu mình trong phủ, không còn màng đến phân tranh trong triều hay cuộc chiến đoạt hoàng vị. Các hoàng tử khác bận rộn tranh quyền đoạt lợi nên cũng chẳng ai chú ý đến ngài. Nhưng mấy hôm trước ngài lại điều động binh mã của quan phủ, hơn nữa còn rõ ràng công khai là để bảo vệ các người. Tỷ cho rằng Thập tứ điện hạ còn có thể để ngài tiếp tục giữ thân phận như vậy ở lại kinh thành sao?”


Tay Sở Kiều lạnh lẽo tột độ, đầu kêu ong ong, giọng nói sắc lạnh và giận dữ của Tiểu Bát vang ở bên tai, “Ta không cầu tỷ nghĩ cách để điện hạ được ở lại kinh, chỉ cầu tỷ giúp ta xin một tờ văn thư. Điện hạ không chịu mang ta theo thì ta sẽ tự mình đi theo, ít nhất cũng có thể sớm hôm hầu hạ cơm nước, để ngài không phải cô đơn một mình trên đường. Điện hạ có ơn với ta, ta tuyệt đối sẽ không như hạng người vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn.”


Một lúc lâu sau Sở Kiều mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bát, điềm tĩnh nói: “Tiểu Bát, muội nhất định phải rạch ròi xa cách với ta như vậy?”


“Lục tỷ nói gì vậy, người có thân phận gì, còn Tiểu Bát có thân phận gì, sao dám trèo cao? Huống chi…”


“Nếu muội còn nói những lời này thì mời rời khỏi đây ngay lập tức cho ta, khỏi cầu xin gì nữa, coi như ta không có người muội muội này!” Sở Kiều đột nhiên tức giận nói to.


Tiểu Bát sững người, ngơ ngác nhìn Sở Kiều, nhất thời một câu cũng không nói nên lời.


“Muội đang oán cái gì? Đang giận cái gì? Oán ta ban đầu không thể bảo vệ muội, không thể dẫn muội đi? Hay là giận ta không báo thù cho Hiệp Tương và Lâm Tích, hơn nữa còn nhận kẻ thù làm chồng?” Sở Kiều nén giận nói tiếp: “Những năm qua, muội cực khổ, ta chưa chắc đã sung sướng. Ta tưởng muội đã chết, tự trách bản thân suốt mười bốn năm, bây giờ muội tìm đến tận cửa nói những lời chế giễu trào phúng để biểu đạt tình tỷ muội đó à?”


Nắng trưa chiếu qua cửa sổ để lại vô số cái bóng loang lổ trên mặt đất, Sở Kiều đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tiểu Bát: “Đã mười bốn năm, thời gian này xảy ra bao nhiêu chuyện? Trong đầu muội chỉ toàn nghĩ đến bất hạnh cùng bi ai của bản thân, sau đó đều đổ tội hết lên đầu người khác. Ta thật nghi ngờ, muội có thật sự là người muội muội dũng cảm kiên cường của ta năm đó không vậy? Muội tự lấy tên Vô Tâm, chẳng lẽ cũng thật sự không có tâm luôn sao?”


Tiểu Bát đứng chết trân tại chỗ, mặt tái nhợt. Sở Kiều đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, sức lực như thoáng cái liền bị rút cạn.


Nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Muội đi đi, chuyện của Triệu Tung ta sẽ tìm cách xử lý.” Dứt lời thì đi về phòng.


Một lúc lâu sau Tiểu Bát mới rời đi, Sở Kiều xuyên qua khe cửa sổ nhìn nàng được mấy người Mai Hương đưa ra khỏi phủ Tư mã. Bóng lưng rất gầy, y phục truyền trắng khiến nàng như hòa làm một với màn tuyết mịt mù.


Nhớ đến lời Tiểu Bát vừa nói, bị giam lỏng, một mình lang thang, lưu lạc chốn phong trần…


Sở Kiều cắn chặt môi, cảm giác thống khổ dần lấp đầy tim. Nàng cứ thế một mình ngồi bên cửa sổ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống.


Gia Cát Nguyệt ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng nói, ngữ khí mang theo chút trách cứ, “Tối rồi sao còn chưa dùng bữa?”


Sở Kiều thuận thế tựa vào trong ngực Gia Cát Nguyệt, cả người đột nhiên buông lỏng, tựa như chú cá mắc cạn vừa được thả vào trong nước. Nàng cầm tay hắn, bàn tay thật lớn, có thể bao trọn bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng ũ rũ không muốn nói chuyện, cứ như vậy lật xem lòng bàn tay hắn, tỉ mỉ đếm từng vết chai.


“Tiểu Bát đến có phải không?”


“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, “Chàng đã biết từ sớm, vì sao không nói ta biết?”


“Có định nói, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.” Gia Cát Nguyệt cười cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Bất kể nàng có tin hay không, trong lòng ta vẫn luôn canh cánh chuyện này, tựa như một loại tâm bệnh vậy. Dù sao thì những năm đó, ta đối xử với muội ấy cũng không thể nói là quá tốt, muội ấy bỏ trốn mấy lần, ta bắt về đều đánh một trận. Ta năm đó tính tình vẫn còn cổ quái, cứu xong lại không muốn thả đi, một mực giam lỏng muội ấy. Lúc tâm trạng tốt thì dạy muội ấy học chữ, tập võ. Lúc tâm trạng không tốt, nhìn thấy muội ấy lớn lên giống nàng thì càng mặt nặng mặt nhẹ. Mấy năm sống trên núi, ta không mang theo thị nữ, chỉ để muội ấy hầu hạ bên người. Bây giờ nghĩ lại, tính tình muội ấy cổ quái như vậy, có lẽ đa phần là tại ta.”


“Tiểu Bát đã ở cạnh Triệu Tung bao lâu rồi?”


“Có lẽ khoảng hai ba năm.” Gia Cát Nguyệt nhớ lại, “Nghe nói rất được Triệu Tung yêu chiều, muội ấy từng hại chết một sủng cơ trong phủ nhưng Triệu Tung cũng không trách tội.”


Sở Kiều im lặng một hồi mới chậm rãi nói: “Tiểu Bát hình như có ý với Triệu Tung.”


Gia Cát Nguyệt cười nói: “Bất kể muội ấy có ý với ai, chỉ cần nàng không tức giận với ta là được.”


“Còn chuyện Triệu Tung là thế nào vậy?”


“Nàng yên tâm, Triệu Dương muốn một tay che trời còn phải hỏi xem chúng ta có cho phép hay không. Chỉ là ta cảm thấy Triệu Tung rời khỏi kinh cũng không có gì không tốt. Hoàng thành sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại loạn, hắn rời khỏi đây sẽ an toàn hơn là ở lại.”


Sở Kiều cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nên cau mày hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”


“Ta dự định để hắn đến Khương Hồ, thứ nhất, ở đó gần phía Bắc, thuộc phạm vi thế lực của Triệu Triệt. Thứ hai, ở đó tụ tập đông đảo người Khương, kinh tế sung tú

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh

Mở cửa phòng, chết lặng khi thấy bộ dạng thằng bé còn tấm chăn thì run lên bần bật…

Chồng từ nhà tắm chạy ra, tôi chết điếng thấy ô sin đứng run lập cập ở bên trong

Bản sắc thục nữ