Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78383)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

hẳng định làm gì, nàng dù sao cũng là lần đầu tiên, không thể nhanh như vậy liền có thể tiếp nhận trận mây mưa thứ hai. Vừa nãy hắn suýt nữa đã không thể dừng lại, còn tiếp tục nữa thì nguy, đành phải nhắm mắt lại, nói: “Vậy thì ngủ đi.”


Nhưng người nào đó trong ngực lại không biết an phận, một hồi thì động động cánh tay, một hồi thì đổi tư thế, như một chú cún con hiếu động ngọ nguậy loạn xị.


Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, trong bụng lại nhen nhúm phát hỏa làm sao cũng không dập tắt được, đành lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”


“Chàng… chàng không trở về phòng mình sao?” Sở Kiều ngẩng lên, đưa ánh mắt đáng thương nhìn Gia Cát Nguyệt, mặt hồng hồng, “Rủi sáng mai bị bọn Mai Hương bắt gặp thì làm sao? Bình An và Thanh Thanh vẫn còn là trẻ con đấy.”


Gia Cát Nguyệt vẫn cau mày, “Bọn chúng bao tuổi rồi, còn là trẻ con gì nữa? Quên rồi à, lúc ở thành Ổ Bành, nàng bằng tuổi bọn chúng nhưng suýt nữa đã cường bạo ta.”


“Ta nào có?” Liên quan đến danh dự cá nhân, Sở Kiều lập tức phản bác, “Chàng ngậm máu phun người!”


“Còn chối?” Gia Cát Nguyệt hừ mũi, “Nàng giả trang thành vũ cơ Điền đại nhân dâng cho ta, cố tình ăn mặc hở hang xuất hiện trước mặt ta, không phải muốn lợi dụng ta thì còn gì nữa?”


“Gia Cát Nguyệt, chàng…”


“Nàng có thể lớn tiếng thêm chút nữa, khỏi đợi đến ngày mai, bây giờ để bọn họ biết luôn cũng được.”


Sở Kiều vội vàng hạ giọng, hung dữ lườm đối phương, nghiến răng trèo trẹo, “Khi đó ta phải cứu người, ai biết được đó là phòng của chàng chứ? Chàng rõ ràng tường tận tiền căn hậu quả, đừng có giả ngơ với ta.”


“Hừ!” Gia Cát Nguyệt không nhịn được liếc nàng một cái, vẻ mặt như đang nói: Biết ngay nàng sẽ chối bay chối biến mà!


Sở Kiều thấy Gia Cát Nguyệt không nói lời nào thì tức đến thở hổn hển, đẩy đẩy hắn mấy cái, nói: “Này! Chàng về phòng ngủ đi, cái giường này nhỏ như vậy, bị chàng chiếm chỗ, ta ngủ không ngon.”


Cái giường đủ cho bốn người nằm mà còn chê nhỏ? Gia Cát Nguyệt mặc kệ nàng lải nhải, tiếp tục nhắm mắt ngủ.


“Này! Mau trở về phòng mình đi, có thể nào cứ nằm lỳ trên giường người ta vậy hả?” Thấy Gia Cát Nguyệt vẫn bất động như núi, Sở Kiều tức tối ngồi dậy, ôm quần áo định rời giường. Nhưng vừa bò qua khỏi thân hình của ai đó đang nằm ngoài thì eo chợt bị kéo lại, nàng mất đà ngã nằm lên trên ngực của Gia Cát Nguyệt.


Đáy mắt lóe lên vài tia lửa, người nào đó âm trầm nheo mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Hình như nàng còn rất sung sức, không muốn ngủ có đúng không?”


“Làm gì có chuyện đó! Không hề!”


Đến cậu nhóc Lý Thanh Vinh mà còn biết nhìn sắc mặt người khác, lớn đầu như Sở Kiều dĩ nhiên cũng biết tiến lùi lúc nào. Nàng nhanh chóng nhận ra tất cả mọi kháng nghị hay chạy trốn gì đó bây giờ là nỗ lực không thực tế, cho nên vội vàng ngoan ngoãn nằm xuống, đưa lưng về phía Gia Cát Nguyệt, không dám nói thêm tiếng nào, cố gắng bình ổn hơi thở lại như chuẩn bị thiếp đi.


Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, bốn bề tối mịt, chỉ có tiếng mưa rơi trên ván thuyền kêu *tí tách*.


Một cánh tay nhẹ nhàng đưa qua ôm ngang eo nàng, hơi thở nam tính phả đến gần, dịu dàng hôn lên vành tai nàng, trầm giọng nói: “Tinh Nhi, ta muốn từ nay về sau, tối nào cũng có thể ôm nàng ngủ như vậy, đừng đuổi ta đi nữa.”


Tim nàng chợt tan ra thành một vũng nước ấm. Thật khó tưởng tượng người như hắn lại có thể nói ra những lời như vậy. Nàng cảm thấy lòng hơi chua xót, đưa tay ra nắm lấy tay chàng, cảm thấy đầu ngón tay chàng hơi lạnh thì kéo lên môi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn.


Đêm vẫn còn dài, Sở Kiều cứ thế ngủ thiếp đi trong vòng tay của Gia Cát Nguyệt. Trong giấc ngủ, nàng dường như mơ thấy một khoảng trời bao la rộng lớn, hồ nước trong xanh, thảo nguyên tươi tốt, một nhóm trẻ con mặc đồ trắng đang nắm tay nhau nhảy múa, vui vẻ hát vang:


“You are my sunshine, my only sunshine,


You make me happy when skies are grey.


You’ll never know, dear, how much I love you,


Please don’t take my sunshine away.”


Gia Cát Nguyệt, chàng chính là ánh sáng của ta, là vầng thái dương không bao giờ có thể thay thế của ta.


……………………………………


Ngủ muộn thì tất nhiên sẽ dậy muộn.


Nghe thấy cửa phòng bị đập mạnh, Sở Kiều hoảng hốt mở mắt ra. Gia Cát Nguyệt y trang chỉnh tề đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một bộ y phục màu lam nhạt, cười nói: “Mai Hương đã đến gọi cửa mấy lần rồi, còn không ngồi dậy thì cô nàng sẽ đạp cửa xông vào đấy.”


Sở Kiều cuống quít mặc quần áo vào, sau đó rón rén đi đến hé cửa chỉ đủ để thò đầu ra, cười ngây ngô: “Ha ha, Mai Hương đó à? Chào buổi sáng.”


“Tiểu thư, sắp trưa rồi còn chào buổi sáng gì nữa, chúng ta chuẩn bị cập bờ đấy.” Trước cửa, Mai Hương hùng hổ đứng chống nạnh, Thanh Thanh ôm con trai của Lý Sách đứng bên cạnh đảo mắt cố nhìn vào trong, như đột nhiên trở nên vô cùng hứng thú với phòng của Sở Kiều. Vinh Nhi giơ bàn tay múp míp bấu véo mặt của Thanh Thanh, miệng kêu *ê a*, cũng không biết là muốn nói gì.


“Hở? Vậy à?” Sở Kiều cười ha ha, “Ờ, gần đây không được khỏe lắm, không ngờ lại mệt đến mức ngủ quên, thật kỳ quái, ha ha.”


“Phải đó, thật là kỳ quái.” Thanh Thanh ở một bên nhe răng cười he he, vẻ mặt vô cùng tinh quái.


“Tiểu thư đứng đây làm gì vậy, em mang nước đến đây, người không định rửa mặt à?”


Sở Kiều đưa tay nhấc lấy thùng nước dưới chân Mai Hương, cố ra vẻ thản nhiên nói: “Ta tự mình mang vào.”


Mai Hương chau mày, “Tiểu thư, người sao vậy?”


“Ta chẳng sao cả, em bận bịu nhiều việc nên chắc cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi.”


Mai Hương tận tụy với công tác của mình vẫn không chịu buông tha: “Em còn phải dọn phòng cho tiểu thư nữa.”


“Không cần, không cần. Hôm nay ta thấy tinh thần rất sảng khoái, ta tự mình thu dọn là được.” Dứt lời liền không chờ Mai Hương nói thêm câu nào nữa, Sở Kiều lập tức rụt đầu lại đóng chặt cửa phòng, sau đó rón rén dán tai lên cửa sổ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chờ cho Mai Hương và Thanh Thanh đi xa, nàng mới thở phào một hơi thật dài.


Gia Cát Nguyệt nằm trên giường, bộ dáng vô cùng thong dong, “Nhìn nàng xem, lén lút rón rén như ăn trộm.”


Sở Kiều trừng mắt liếc sang một cái rồi đi nhanh đến kéo tay hắn, “Thừa dịp không có ai, chàng mau về phòng mình đi.”


“Không đi.” Gia Cát Nguyệt dứt khoát cự tuyệt, “Trừ khi nàng hầu hạ ra rửa mặt.”


Sở Kiều suy sụp ra mặt, “Làm ơn đi có được không?”


“Không làm thì ta không đi.”


“Gia Cát Nguyệt, chàng…” Sở Kiều nghiến răng nghiến lợi một lúc, cuối cùng vẫn phải đi tới chậu nước, lấy khăn nhúng nước, hùng hổ xắn cao ống tay như chuẩn bị ra trận rồi hùng hổ quay lại đứng trước mặt Gia Cát Nguyệt, dùng sức lau loạn xạ trên mặt hắn.


Gia Cát Nguyệt hơi nhăn mặt nhưng cũng không nói gì, vẫn giữ dáng vẻ cười cười mị hoặc như cũ. Thấy vậy Sở Kiều chợt có chút không nỡ, cuối cùng th

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới!

Đúng ngày giỗ đầu vợ về nói: “Em bị chết oan”

Xem tử vi ngày 18/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo

Vợ như khúc gỗ trên giường lại ngoại tình