Bên trong gian phòng nồng nàn hương lan thảo, Sở Kiều ngồi trên chiếc giường mềm mại, im lặng lắng nghe từng câu chuyện, chỉ cảm thấy quá khứ như lại trôi qua trước mắt.
Nhìn xem, chàng thích nàng, cả thiên hạ đều biết, ngay cả một nha hoàn cũng thấy rõ ràng như vậy. Chỉ có nàng, hết lần này đến lần khác, phải qua nhiều năm như vậy mới có thể nhận ra.
Lát sau, bên ngoài có người nhẹ gõ cửa, hạ nhân báo rằng có phu nhân của Thất tướng quân tới.
Hoàn Nhi vội vàng nhỏm dậy đứng sang một bên, chốc lát sau, một cô gái mi thanh mục tú, người mặc chiếc váy màu vàng nhạt trang nhã đi đến, khi cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, tay cô gái có dắt một đứa trẻ khoảng hơn mười tuổi, nhìn thấy Sở Kiều thì cúi người chuẩn bị hành lễ.
Sở Kiều vội vàng nâng nàng dậy, cười nói: “Không ngờ vận khí của Nguyệt Thất lại tốt như vậy, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp thế này.”
Tiểu Phi khẽ cười, lộ ra hai cái răng thỏ đáng yêu, quay sang nói với đứa bé bên cạnh: “Mặc Nhi, mau gọi mẫu thân.”
Đứa bé kia ngước lên nhìn Sở Kiều, ngây ra một thoáng rồi đột nhiên giang tay ra ôm chân nàng, lớn tiếng gọi: “Tỷ tỷ cuối cùng cũng đến thăm đệ.”
Sở Kiều sửng sốt, cúi đầu nhìn kỹ thì thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, người mặc một chiếc áo ngắn rộng rãi màu xanh biếc, đôi mắt trong veo nhìn thấy nàng thì lấp lánh vui mừng.
Cậu bé nói to: “Tỷ tỷ không nhận ra đệ à, đệ là Mặc Nhi đây.”
Bây giờ Sở Kiều mới chợt nhớ ra, đây chính là cậu bé Âu Dương Mặc mà nàng và Gia Cát Nguyệt cứu thoát khi trên đường đến Đường Kinh. Thoáng cái đã hơn sáu năm, đứa bé nhỏ xíu ngày xưa nay đã lớn như vậy rồi.
Nàng vội vàng ôm lấy cậu bé, mừng rỡ nói: “Mặc Nhi đã cao như vậy rồi, thật sự là nhận không ra.”
Mặc Nhi thân thiết ôm nàng, nói: “Tỷ tỷ đã đi đâu vậy? Nhiều năm như vậy cũng không chịu đến thăm đệ. Nếu không phải phụ thân thường xuyên nhắc đến thì không chừng Mặc Nhi đã quên mất tỷ tỷ rồi.”
“Phụ thân?” Sở Kiều nhướng mày, nghi ngờ nhìn sang hai người bên cạnh.
Tiểu Phi vội vàng nói với cậu bé: “Không được kêu bậy, phải gọi là mẫu thân.”
Mặc Nhi nhìn Sở Kiều, hỏi: “Tỷ tỷ gả cho phụ thân ta rồi sao?”
“”Phụ thân đệ là ai?”
“Phụ thân đệ là Đại tư mã của Đại Hạ, tỷ tỷ không biết sao?”
Hoàn Nhi nhanh nhảu giải thích: “Sau khi thiếu gia trở về đã nhận tiểu chủ tử làm nghĩa tử.”
Sở Kiều lúc này mới vỡ lẽ. Nàng hàn huyên với Mặc Nhi và Tiểu Phi thêm một hồi mới biết được Tiểu Phi đã sinh cho Nguyệt Thất hai đứa con. Tính cách hai vợ chồng nhà này quả thực hoàn toàn trái ngược nhau, Tiểu Phi rất dễ xấu hổ, nói vài câu sẽ đỏ mặt, thật sự rất đáng yêu.
Hôm nay Sở Kiều mới trở về nên bọn họ không tiện ngồi lâu, trò chuyện thêm chút nữa thì Tiểu Phi dẫn Mặc Nhi trở về. Trước khi đi Mặc Nhi nằng nặc bắt Sở Kiều phải hứa đến thăm cậu, giống như sợ vừa quay người đi thì nàng sẽ bỏ đi vậy.
Ba người đi rồi mà Gia Cát Nguyệt vẫn chưa về, Sở Kiều thấy hơi mệt nên dứt khoát cho thị nữ lui xuống, lên giường nghỉ ngơi. Mấy năm nay thân thể nàng vẫn không tốt, đi đường mấy ngày qua đã rút cạn sức lực của nàng.
Nằm trên nệm giường mềm mại, Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mơ màng cảm giác được có người đang hôn mình nhưng vẫn cố chấp không muốn tỉnh lại, chỉ *ừm* một tiếng rồi lăn vào bên trong. Một cánh tay lành lạnh ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai mang theo tiếng cười rất khẽ.
Trên cổ càng lúc càng ngứa khiến nàng không nhịn được chau mày mở mắt ra. Gia Cát Nguyệt mặc y phục ngủ màu tím nhạt đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đen như mực nhìn nàng chằm chằm, cười nói: “Tính cảnh giác đâu cả rồi, bị người khác sờ soạn cũng không biết, còn là Tinh Nhi mà ta biết sao?”
Sở Kiều mỉm cười, vòng tay qua cổ hắn, nói: “Đều tại thân thủ của tiểu tặc này quá tốt, luôn tới vô ảnh đi vô tung nên ta không bắt được chút dấu vết nào.”
Gia Cát Nguyệt khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn trán nàng rồi hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Cũng được.” Sở Kiều tựa vào ngực hắn, ranh mãnh nói: “Chàng không trở lại làm phiền thì còn ngủ ngon hơn.”
Gia Cát Nguyệt cười mắng: “Mấy ngày không dạy dỗ liền muốn nhảy lên đầu ta ngồi rồi à, xem ra phải cho nàng nếm chút gia pháp mới được.” Nói xong liền vung tay lên.
Sở Kiều bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ nên nhắm tịt hai mắt lại, nhưng đợi một hồi cũng không thấy cái gọi là gia pháp rơi xuống người, mở mắt ra thì thấy Gia Cát Nguyệt vẫn đang ung dung nhìn mình, không khỏi thắc mắc: “Chẳng phải muốn thi hành gia pháp à? Sao không động thủ?”
Gia Cát Nguyệt ôm lấy Sở Kiều, cúi đầu hôn lên cổ nàng, tay đồng thời bận rộn kéo thắt lưng nàng, vạt áo rơi xuống để lộ bả vai trắng như tuyết. Hắn chậm rãi áp lên người nàng, thấp giọng nói: “Ta nào nỡ.”
Trên giá cắm hình đôi hạc trên bàn có một đôi nến đỏ đang lẳng lặng cháy, ngọn nến được giấy mỏng bao phủ, khiến ánh sáng thêm phần dịu dàng mờ ảo.
Sở Kiều đã trải qua đêm đầu tiên trở lại thành Chân Hoàng trong vòng tay ấm áp triền miên như vậy.
……………………………..
Lời của người dịch và beta: Ấy dà, còn mười chương nữa. Bắt đầu đếm ngược thôi.
Chương 180 động phòng có khác, số người view gần gấp đôi những chương thường >.<
Xin xỏ độc giả viết review để đăng trong ebook (cộng thêm cover)
Chương 182: Lần lượt gặp lại cố nhân
Đối với Sở Kiều, mùa thu năm nay như trôi qua trong mật ngọt, phủ Tư mã thưa thớt lá thu nhưng lại chìm trong biển cúc vàng nở rộ, khiến quang cảnh trong phủ càng thêm tráng lệ. Ngày tháng chậm rãi trôi qua, hương vị ngọt ngào ấm áp như mùa xuân tháng ba luôn vương vấn trong không trung, mãi cũng không tan đi.
Nhân dịp lễ hội mùa thu, Sở Kiều theo Gia Cát Nguyệt rời phủ lên núi Hương Chi cách đó ba mươi dặm du ngoạn, thuận tiện ghé vào An Nguyên tự lễ bái.
Tuy từng sống ở thành Chân Hoàng bảy tám năm nhưng Sở Kiều chưa từng có cơ hội đi thăm các di tích hay thắng cảnh nội ngoại hoàng thành. Một là do thân phận không tiện, hai là cũng không có tâm trạng đi chơi. Song hôm nay nàng đã bỏ lại mọi tang thương lại sau lưng, cũng đã không còn ôm ấp chuyện cũ trong lòng, thế là bắt đầu muốn đi nhìn ngó đây đó.
Hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, trời trong xanh, gió mát phe phẩy, vô cùng khoan khoái lòng người. Sở Kiều mặc y phục gấm màu xanh nhạt thêu bách điệp, khoác áo choàng nhung, dẫn theo một đám người hớn hở vì được ra ngoài chơi, thong thả lên đường.
Núi Hương Chi tọa lạc ở phía nam thành Chân Hoàng, đứng sừng sững giữa một bình nguyên trống trải, đỉnh núi quanh năm không đổi luôn trắng toát, như một con rồng vươn đầu lên mây. Con đường lên núi được vây trong rừng phong rậm rạp, từ trên nhìn xuống, khung cảnh như chìm trong biển lá đỏ như lửa, đẹp không sao tả xiết. Hôm nay là lễ hội mùa thu nên nhà giàu trong thành đều lũ lượt lên n