Chiến sự trở nên căng thẳng đến cực độ.
Sáng ngày 9 tháng 8, Lạc vương đăng đài giỗ tổ, dâng hương tế cờ rồi mang thân binh cùng mười lăm vạn quân Mi Sơn sang sông, để lại năm vạn quân Mi Sơn cùng Từ Tố trấn thủ Hàm Thủy. Song quân bên Lý Sách lại co đầu rút cổ trong doanh trại, chậm chạp không dám nghênh chiến. Liên tục năm ngày mà chỉ có vài lần cho khoảng hơn trăm người ra ngoài tham chiến, mà đánh trận gì chứ, nói là kéo bè kéo lũ đi mắng chửi thì đúng hơn. Nhất thời tên tuổi của Lý Sách liền biến thành trò cười ở Biện Đường, cả thiên hạ đều biết chuyện Đường hoàng sợ Lạc vương nên ở lỳ trong doanh trại không dám ra nghênh chiến.
Nhưng khi tất cả còn đang cho rằng Lý Sách sắp sửa mất đi giang sơn thì Sở Kiều lại đột nhiên dặn Mai Hương thu dọn hành trang chuẩn bị vào kinh.
Mai Hương không hiểu, thắc mắc lúc này làm sao có thể đi được.
Sở Kiều về phía đại doanh của Từ Tố, ánh mắt thoáng trở nên mông lung. Nàng đang nhớ lại buổi chiều hôm Tây thạc quân bị tiêu diệt toàn bộ, tiếng kêu thét thảm thiết vang dội màng nhĩ, kéo dài cả đêm không ngừng, “Trận chiến này sắp kết thúc rồi.”
Ngày 17 tháng 8, dáng vẻ ủ rũ lúc trước của quân đội chính quy đột nhiên tan biến không còn, đại quân đồng loạt ra trận, chân chính đụng độ với quân của Lạc vương tại thành Hồ Lâm.
Chiến trận kéo dài một ngày một đêm mà không bên nào lui bước. Bọn họ đều biết, trận đánh này quyết định sở hữu hoàng quyền, bên thắng sẽ vàng ngọc tại thân, còn bên thua sẽ trở thành tội phạm bị tịch thu tài sản, tiếng xấu muôn đời, cho nên ai cũng anh dũng ra sức chém giết.
Lúc trận chiến đi đến thời điểm mấu chốt thì tướng quân Từ Tố lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường khiến đại quân phe Lạc vương hoan hô như sấm động. Nhưng bọn họ còn chưa dứt tiếng cười thì đại quân do Từ Tố dẫn dắt lại đột nhiên vung đao đánh thẳng vào hậu phương của Lạc vương.
Ngày 20 tháng 8, quân Lạc vương bại trận, chết hơn bốn vạn người, còn lại đều đầu hàng.
Được hai ngàn thân vệ hộ tống, Lạc vương chạy trốn đến Hàm Thủy, tới nơi thì phát hiện năm vạn tướng sĩ Mi Sơn ở lại đây đều đã bỏ mạng. Lạc vương cùng đường, đứng bên bờ Hàm Thủy nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, thở dài nói ông trời không chiều ta, cuối cùng rút kiếm tự vận. Từ đó, tên tuổi Cảnh Hành đế tại vị chỉ được mười một ngày đã lặng lẽ biến mất hoàn toàn khỏi sách sử Biện Đường, tựa như chưa từng xuất hiện vậy.
Ngày 21 tháng 8, quân đội chính quy bắt đầu truy đuổi dư đảng của Lạc vương, trực tiếp tiêu diệt hơn ba trăm đại tộc ở mé tây nam, nữ sung làm quân kỹ, nam bị quất roi rồi chém đầu. Tựa hồ chỉ trong một đêm, hầu như toàn bộ thị tộc lớn ở phía tây nam đều bị trừ tận gốc. Gió thu thổi qua khiến khung cảnh hỗn độn càng thêm thê lương.
Ngày 27 tháng 8, Đường hoàng khải hoàn trở về kinh. Tướng quân Từ Tố vẫn tiếp tục bình định tiêu diệt dư đảng của phản loạn, máu tươi đổ xuống, bắt đầu từ phía tây nam Mi Sơn rồi lan ra khắp toàn bộ lãnh thổ của Biện Đường.
Ngày 4 tháng 9, Đường hoàng hạ ý chỉ đem phân nửa tài vật thu được các đại tộc ở tây nam phân chia đều ra cho các quận huyện nhỏ bị vạ lây bởi chiến loạn, hơn nữa còn giảm miễn thuế trong năm năm tới để cho khu vực tây nam có thời gian hồi phục. Vì vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Lý Sách được nâng cao đến đột đỉnh. Các thường dân mất thân nhân, mất nhà cửa vì chiến loạn đột nhiên biết được mình còn sống sót, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, thi nhau khấu tạ ân đức của hoàng đế.
Sáng ngày 9 tháng 9, Sở Kiều dẫn bọn Bình An Đa Cát lên đường, ngồi thuyền qua sông Hàm Thủy tiếp tục đi đến Đường Kinh.
Biện Đường vẫn là Biện Đường khi xưa, trời vẫn xanh vẫn mây trắng, gió nam vẫn vô cùng mát mẻ, chỉ là đã thiếu vắng những chiến sĩ từng ngã xuống trên chiến trường mà thôi.
………………
Ngày 15 tháng 9, vầng trăng ngoài cửa sổ tròn vành vạnh, tựa như một chiếc khay tròn được đúc bằng ngọc thượng hạng. Hàng ngô đồng ngoài điện dần ngả vàng, rì rào mỗi khi có gió thổi qua.
Hoàng cung như được bao trùm bởi một bầu không khí thanh lãnh, rèm lụa trắng treo khắp nơi, nến trắng cháy tỏ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Sở Kiều chậm rãi đi theo sau thị vệ, cung Kim Ngô vẫn rộng lớn như cũ, nhưng không có tiếng đàn sáo tưng bừng cùng eo thon tay ngọc múa uyển chuyển, cung điện nguy nga này chợt trở nên vô cùng trống trải.
Ống tay áo chạm vào vạt áo hai bên theo từng bước chân kêu *loạt xoạt*, không gian thực tĩnh lặng, trên cao văng vẳng tiếng quạ kêu, ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu thần thú chạm trổ trên mái hiên. Hoàng hôn dần bao trùm vạn vật, lặng lẽ như sương, trong điện tỏa hương lượn lờ, Sở Kiều rũ mắt xuống, tai như văng vẳng nghe được tiếng niệm kinh của chúng tăng lữ, khiến lòng người thêm trống trải.
Mật Hà cư vẫn không có gì thay đổi, ngô đồng vây quanh, mặt hồ sen đen kịt, văng vẳng tiếng ve kêu *u u*. Ánh trăng mông lung trải xuống, gió đêm mang theo hơi nước luồn qua cửa sổ thổi vào điện khiến chiếc chuông gió đã cũ treo bên cửa sổ phát ra âm thanh *leng keng*, trong trẻo tựa tiếng băng vỡ.
Lý Sách ngồi giữa khung cảnh màn lụa tung bay, bên cạnh là một chiếc bàn bằng gỗ nhỏ cùng với hai tấm đệm cói, trên bàn có một cái bình ngọc và hai chén rượu nhỏ trắng muốt.
Màn lụa bay múa theo gió như đùa giỡn với nhau trong đại điện yên tĩnh, mái tóc đen xõa dài, người mặc cẩm bào tím thẫm thêu hoa văn hình mây xếp lớp màu xanh đậm nhạt theo từng tầng, đường may tinh xảo, kiểu dáng đặc trưng dành cho hoàng gia Biện Đường, khuôn mặt như bạch ngọc lấp loáng ánh trăng, Lý Sách lẳng lặng ngồi đó, nhìn như một bức tranh tĩnh.
Sở Kiều đứng ở bậc cửa, nhất thời không biết có nên bước vào không.
Một cơn gió đêm lại thổi đến, Lý Sách quay đầu lại, mặt hướng thẳng về phía ánh trăng đang rọi vào, khẽ nheo mắt lại, vẫn dáng vẻ hồ ly cùng nụ cười nhạt kia, nhẹ giọng nói: “Nàng đến rồi.”
Giọng của hắn vô cùng bình thản nhưng lại khiến lòng Sở Kiều đau xót. Năm tháng qua đi, lần lượt xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhanh đến mức khiến nàng hồi hồn không kịp. Nàng nhìn hắn, hắn vẫn mang dáng vẻ cợt nhả càn rỡ như khi nàng rời đi, và vẫn có thể nhìn thấu mọi chuyện, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy có mấy phần xa lạ, điều này khiến nàng thoáng xót xa.
Sở Kiều tiến đến ngồi xuống cạnh Lý Sách, môi mím chặt, vành mắt ửng đỏ.
Lý Sách xoa đầu nàng, như thường lệ cố ý làm rối búi tóc đang chỉnh tề của nàng, cười nói: “Làm gì mà mặt như đưa đám thế? Ta có chết đâu.”
Hắn càng cười như vậy, Sở Kiền càng thấy khó chịu hơn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, gật đầu nói: “Không có sao thì tốt rồi.”
Qua khe cửa sổ khép hờ, thấp thoáng thấy được những đóa sen nở cuối mùa trong hồ.
Lý Sách cúi đầu, lẳng l