Lòng nàng hiện giờ như một hồ nước được lý trí đóng kết tầng băng bảo vệ trên mặt hồ, trấn áp mọi tình cảm không nên có bên dưới.
Một năm, hai năm, rất nhiều năm rồi.
Hậu viện có tiểu đình được xây giữa một hồ nước nhỏ, cột gỗ cũng đã hơi cũ, chủ khách điếm dụng tâm trồng mấy khóm đỗ quyên cùng tử đằng quanh đình, còn thiết kế cho dây leo mọc quấn quanh bốn góc cột, khiến tiểu đình thêm phần thanh nhã.
Gia Cát Nguyệt mặc trường sam tím nhạt, thoải mái ngồi trên bậc thang dẫn lên đình, một chân co một chân duỗi, lưng tựa vào một cột đình, vài sợi tóc đen như mực buông thả xuống hai bên thái dương, vẫn cực kỳ tuấn tú như xưa. Hắn cầm một một thanh sáo trúc xanh thẫm ngang môi, thổi từng làn điệu trầm bổng, không u oán não lòng cũng không chí khí ngất trời, ngược lại như một thiếu niên đang trên đường hồi hương, bất chợt có hứng thổi sáo giết thời gian, âm điệu đầy khoan khoái. Khóm đỗ quyên cạnh hắn đung đưa trong gió như đang đùa nghịch với nhau.
Sở Kiều lẳng lặng đứng đó, không động cũng không nói, gió thổi qua khiến vạt áo choàng xanh nhạt của nàng lay động, uyển chuyển như cành liễu đầu xuân.
Dường như nàng chưa từng nhìn hắn kỹ như vậy, năm tháng trôi qua, nàng từng tự trách bản thân bất hạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại, ít ra so với vị tướng quân trong bài hát kia thì nàng may mắn hơn rất nhiều. Không có nhà thì đã sao, người thân cận của nàng còn sống, mà người nàng yêu cũng thế, chỉ cần nàng nguyện ý quay đầu thì liền có thể chạm tay chàng.
Ngay cả khi hai người cách nhau vạn dặm, thì chàng vẫn kiên định đi từng bước về phía nàng, với sự tùy hứng và cố chấp khác thường lần lượt phá tan từng rào chắn mở đường cho nàng.
Mặt hồ đóng băng chậm rãi xuất hiện vết nứt, Sở Kiều cảm nhận được lý trí trong đầu đang dần vỡ vụn, nàng tự nói với bản thân: Cứ buông thả bản thân một lần thử xem.
Dù sao thì nàng cũng chưa từng buông thả lần nào trong suốt nhiều năm qua.
Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, nam nhân nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái áo xanh đang lẳng lặng đứng dưới gốc hoa quế thì thoáng thất thần.
“Sao lại đến đây?”
“Ngươi có thể đến, còn ta không thể sao?” Sở Kiều cười đáp, đi đến đá chân Gia Cát Nguyệt, nói gọn lỏn: “Nhường chỗ.”
Nam nhân rút một chân về, nàng liền thuận thế ngồi xuống. Ánh trăng phản chiếu mặt hồ chiếu lên mặt nàng, lóng lánh một cách dịu dàng.
“Gia Cát Nguyệt, ngày mai sửa xong cầu ngươi sẽ trở về Đại Hạ đúng không?”
Gia Cát Nguyệt gật đầu, hơi ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: “Sao thế?”
“Vậy chừng nào mới đến tìm ta?”
Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt nam nhân, hắn khó hiểu nhìn nàng đánh giá, tựa như đang tự hỏi không biết nàng đang có âm mưu gì.
“Đợi đến khi Hạ hoàng chết sao? Hay muốn chờ đến khi Triệu Triệt lên ngôi? Đến lúc đó, ngươi có thể? trở về sao?”
Sở Kiều ngồi trên thềm đá, mũ áo khoác ôm lấy cổ, nàng chống tay nâng cằm nhìn ra mặt hồ loang loáng ánh trăng một lúc, đột nhiên quay sang nói: “Gia Cát Nguyệt, ta hát một bài cho ngươi nghe nhé.”
Ánh mắt nàng trong trẻo như một đứa trẻ chưa qua sự đời, nàng lẳng lặng nhìn hắn, lẳng lặng cười, ánh mắt như trong rất nhiều giấc mộng của hắn, không có vẩn đục, không có bóng hình của bất kỳ ai khác, chỉ soi bóng của một mình hắn.
Hắn cũng chẳng rõ mình gật đầu thế nào, chỉ thấy nàng vui vẻ giơ tay xoa xoa hai má, ánh trăng duyên dáng dát bạc lên da mặt mịn màng của nàng. Giọng nàng rất nhẹ, cũng rất uyển chuyển, dịu dàng như sóng biển vỗ về bờ cát, chậm rãi đi vào lòng hắn.
~ Trước đây, rất rất lâu trước đây, khi chàng thuộc về em và em thuộc về chàng. Cũng rất rất lâu trước đây, chàng rời xa em, bay đi rất xa. Ngoài kia, thế giới thật mới mẻ, cũng thật xa lạ. Em ở đây vẫn chân thành cầu chúc cho chàng. Mỗi khi mặt trời ngả về phía tây, ta luôn ở đây hy vọng, dù trời mưa hay nắng, em vẫn đang chờ chàng trở về. ~
*Phỏng theo bài hát ‘Thế giới bên ngoài’ do Mặc Văn Úy trình bày. Có thể nghe thử ở đây: http://nhac.pro.vn/…/the-gioi-ben-ngoai-mac-van-uy.co1t.html
Tiếng hát theo gió đêm quanh quẩn trong tiểu đình tràn ngập hương đỗ quyên. Sở Kiều quay đầu lại, mắt lấp lánh như sao trời. Nàng đưa tay ra, cẩn thận chậm rãi nhích đến gần tay Gia Cát Nguyệt, không dứt khoát tuyệt tình như trong quá khứ, nàng tựa như một thiếu nữ lần đầu rung động, căng thẳng đến mức các đầu ngón tay đều run run. Nàng nhẹ chạm lên tay nam nhân, sau đó, nhẹ nhàng nắm lấy các ngón tay của hắn, cảm thấy chúng mát lạnh như nước vậy.
Gia Cát Nguyệt quay đầu nhìn nàng, mặt lộ vẻ sửng sốt. Gió đêm thổi qua giữa bọn họ, hương hoa lẫn trong không khí thơm đến ngất ngây. Hai người cứ thế ngồi trên bậc thềm, hai tay đan chặt, không ai nói tiếng nào.
Từ luôn ở thế đối lập rồi dần dần đến gần nhau hơn, giờ phút này, bọn họ dường như vẫn hơi mơ hồ về lập trường của bản thân dành cho đối phương.
Gia Cát Nguyệt có hơi buồn cười, nhưng hắn cũng cảm giác được lúc này tuyệt đối không thể cười, cho nên rất nghiêm túc nhướng mày, ánh mắt thâm trầm sâu xa.
Đã quyết tâm rồi nên Sở Kiều trở nên rất thoải mái, nàng kéo tay Gia Cát Nguyệt, mở to mắt hỏi: “Gia Cát Nguyệt, Thanh Hải có tốt không?”
“Hửm?” Nam nhân thoáng sửng sốt rồi đáp: “Cũng được.”
“Vậy có đẹp không?”
Người nào đó không hề có tế bào lãng mạn trả lời một cách phũ phàng: “Có mấy chỗ cũng tạm.”
“Thanh Hải lạnh không?”
“Mùa hè không lạnh, mùa đông lạnh.”
Sở Kiều mong mỏi nói: “Dân chúng ở đó nhất định rất thật thà chất phác.”
“Nàng là đồ ngốc à, ở đâu mà không có kẻ xấu? Quạ trên thế gian có con nào không đen, ai mà chẳng có tư tâm?”
“Vậy sao?” Sở Kiều rốt cuộc bắt đầu hơi nhíu mày, “Nói vậy Thanh Hải cũng không phải rất tốt.”
“Ta nói ở đó rất tốt hồi nào?”
Sở Kiều hết nước nói, đây là lời nam nhân nên nói trước khi muốn dụ nữ nhân bỏ theo mình sao?
“Có điều ở đó có một chuyện rất tốt.”
Sở Kiều hỏi: “Chuyện gì?”
Gia Cát Nguyệt cười rất đắc ý, “Nơi đó thuộc về ta.”
Gia Cát Nguyệt tự mình cười đắc ý, sau phát hiện người nào đó không hùa theo, đành bực bội nín thinh.
“Tinh Nhi, từ khi nào thế?”
Sở Kiều thoáng ngây ra, quay lại hỏi: “Gì cơ?”
Gia Cát Nguyệt im lặng trong chốc lát, tựa như có gì đó rất khó mở lời, mi tâm nhíu chặt, hồi lâu mới nói: “Từ khi nào nàng không còn hận ta nữa?”
“Ai bảo ta không còn hận?” Sở Kiều hậm hực chỉ chỉ đầu mình, “Vẫn còn khắc ghi trong này đây.”
Gia Cát Nguyệt khinh thường liếc nàng một cái, “Khẩu thị tâm phi.”
Ánh trăng bao trùm bốn phía, rất nhiều lúc, có những chuyện chỉ cần mấy câu nói, chỉ mấy cử chỉ nho nhỏ là đủ tỏ ý, nhưng để đi được đến bước này thì phải mất rất nhiều năm.
Tán hoa quế lay động trong gió, Gia Cát Nguyệt cũng tự nhiên trở lại nắm tay Sở Kiều, lặng lẽ bao trọn bàn tay lạnh như băng của nàng trong tay mình.
Nhiều năm khổ sở, nhiều năm chấp nhất, tựa như chỉ để chờ đợi một cử chỉ này mà thôi.[/p