Sở Kiều nghe bọn họ nói từ phong cảnh núi non xuyên lục địa, con đường hiểm trở ở tận Nam Cương, Tàng kiếm các ở Đại Hạ, núi Ô Nha ở Biện Đường cho đến bão tuyết trên Hồi Sơn ở Bắc Yến, đề tài càng lúc càng phong phú. Thanh Thanh ở trong phòng nhâm nhi mứt quả nghe náo nhiệt cũng ló đầu chạy ra tham gia.
Mai Hương ngồi dưới một gốc nhãn luồn chuỗi ngọc, ngón tay cử động thoăn thắt khiến người nhìn hoa cả mắt.
Trời dần tối, trong viện bắt đầu thắp đèn xua tan bóng đêm. Thanh Thanh đi đến phòng bếp bưng về mấy chén băng, trong chén chứa các loại trái cây đủ màu được đông lạnh, vô cùng thích mắt.
Trận mưa to lúc trước đã phá hủy cầu treo dẫn đến thành Thu Phong, khiến bọn Sở Kiều đành phải lưu lại trong thành hai ngày mới có thể tiếp tục đi về phía Bắc.
Hiện tại bọn họ đang ngụ tại một khách điếm được xây trên sườn núi, tiểu điếm bao gồm một dãy phòng liền kề, nằm lọt thỏm giữa cây xanh và hoa cỏ trùng điệp, xa xa nhìn lại tựa như một cánh rừng nhỏ.
Phòng của Sở Kiều tọa lạc trên một vách đá cao, cửa phòng hướng về hướng tây. Ông chủ nơi này xem ra cũng là một người tao nhã, bởi vì nơi này gần với núi Tịch Chiếu nên liền đặt tên gian phòng này là Tịch Chiếu viện, từ đây nhìn ra ráng chiều hướng tây, phong cảnh đẹp không tả xiết.
Gia Cát Nguyệt ngụ trong Quy Tàng lầu ở bên cạnh, xế chiều hôm qua hắn đã phái thuộc hạ và thị vệ giúp quan phủ dựng lại cầu treo, xem ra thật sự là có việc gấp, cần phải lập tức trở về.
Lúc trưa trời đổ mưa mãi đến chiều mới tạnh, khiến cỏ cây trong viện thêm xanh mướt, xen lẫn màu hoa càng đẹp hơn.
Sở Kiều mặc một bộ váy trắng ngà, mái tóc đen nhánh được búi lỏng sau ót, một cây trâm gỗ cài ngang để giữ búi tóc, thoạt nhìn rất thoải mái nhẹ nhàng.
Tối nay trăng vừa tròn vừa sáng, Sở Kiều lẳng lặng nhìn trăng, đột nhiên nhớ ra cũng sắp đến Trung Thu rồi, có điều nơi này không có thông lệ chơi Trung Thu như ở kiếp trước.
Tương đương với tết Trung Thu, ở đây có tết Bạch Nguyệt, bắt nguồn từ một ca khúc, lúc còn trong quân đội Sở Kiều cũng từng nghe qua. Lời bài hát nói về một nam nhân cưỡi ngựa lên đường đánh giặc, chinh chiến nhiều năm, từ tiểu binh trở thành đội trưởng, từ đội trưởng thành tướng quân, cuối cùng khi hắn thành công đẩy lùi giặc ngoại xâm trở về, lại phát hiện nhà cửa đã sụp đổ, thê tử thì bị bắt đi, cha mẹ và con cái cũng đã chết vì đói, xương cốt đã sớm hóa thành tro bụi, ngay cả mộ phần cũng không có.
Nàng còn nhớ rõ câu cuối cùng trong bài hát: Ánh trăng soi sáng lòng người, giục người mau trở về cố hương.
Từ đó trở đi, tết Bạch Nguyệt trở thành ngày lễ mừng trăng tròn, nhắc nhở dân chúng quý trọng người thân, chớ vì được mất trước mắt mà bỏ qua tình thân, để đến khi không còn cách vãn hồi thì mới hối hận.
Ánh trăng soi sáng lòng người, giục người mau trở về cố hương.
“Hay quá.” Mai Hương dừng tay, ngẩng lên nhìn Sở Kiều, cười nói: “Trước giờ chưa từng nghe tiểu thư hát đấy.”
Sở Kiều thoáng ngẩn ra, bây giờ mới phát hiện nàng đã vô tình ngâm nga thành tiếng.
“Bài hát hay quá, tiểu thư có hiểu ý nghĩa của ca từ trong bài hát này không?”
Sở Kiều hơi nghiêng đầu, “Gần đây Mai Hương thích giảng đạo nhỉ?”
“Em không đi học nên cũng chỉ biết mấy đạo lý đơn giản mà thôi, sao so được với học vấn thâm sâu của tiểu thư chứ.” Mai Hương cười hì hì rồi tiếp lời: “Nhưng đôi khi, biết càng nhiều thì đầu càng loạn, vô tình sẽ không nhận ra mấy đạo lý đơn giản nhất.”
“Ngày qua ngày như dòng nước trôi, nhìn ra đầu thôn vẫn không thấy bóng phu lang. Phu lang đang bảo vệ biên cương, ngoại nhân đạp cửa nhà, con không đồ mặc, mẹ cha chịu đói. Trời cao hoàng đế xa, tướng quân không ở cố hương, thôn trưởng ác độc chính là vua. Mưa gió bão bùng, tuyết lạnh tràn vào nhà. Ánh trăng soi sáng lòng người, giục người mau trở về cố hương.” Mai Hương nở một nụ cười dịu dàng, lẳng lặng tựa vào gốc cây ngân nga hát. Vài đóa hoa li ti rụng xuống quanh chỗ nàng ngồi, ánh trăng sáng rọi lên chuỗi ngọc đang xâu dở trên tay nàng khiến nó lấp lánh một cách khác thường.
Cùng lúc đó, xa xa chợt vọng lại tiếng sáo du dương. Khoảng cách quá xa nên tiếng sáo nghe như có như không, nhưng âm điệu trầm bổng, da diết đó vẫn khiến người nghe nao lòng.
Đám người Bình An vốn còn đang trò chuyện rôm rả, nghe thấy tiếng sáo liền đồng loạt ngừng nói. Đa Cát ngồi thẳng lưng lên, đưa ánh mắt thán phục về phía phát ra tiếng sáo, Thanh Thanh không hiểu âm luật cũng ngồi im dỏng tai lắng nghe.
Mai Hương đứng dậy quay người trở về phòng, lúc đi ra còn cầm theo một chiếc áo choàng trắng nhẹ nhàng khoác lên vai Sở Kiều, cười nói: “Tiểu thư đã lo lắng bôn ba suốt mấy ngày nay rồi, cũng nên thả lỏng một bữa. Khách điếm này có cảnh sắc không tệ, tối nay vừa dịp trăng tròn, tiểu thư ra ngoài đi dạo đi.”
Sở Kiều quay đầu lại, thấy Mai Hương cũng đang nhìn nàng, trong mắt mơ hồ ẩn chứa chút khích lệ…
“Mai Hương…” Sở Kiều muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Mai Hương nói: “Tiểu thư, Mai Hương không hiểu nhiều, đại nghĩa thiên hạ hay tín niệm tín ngưỡng gì đó em đều không rõ, em chỉ hy vọng tiểu thư có thể vui vẻ mà sống. Tiểu thư là người tốt, bài hát kia không phải dành cho người.”
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Sở Kiều, nàng thoáng sững sờ, không khỏi nhớ đến nửa đoạn còn lại của bài hát kia…
~ Núi xanh đông hạ hai mùa, tuyết trắng phiêu đãng, đường về lạc trong trời đất mênh mông. Con chết vì dịch, cha mẹ không có ăn, vợ bán mình đổi cơm. Phu lang có chí, không cam lòng kiếp nghèo rời đi, mười năm chờ đợi, tóc mai đã sớm nhuốm sương. Thế sự nhiều trói buộc, năm tháng nào có thương ai, không cầu giàu sang, chỉ mong một túp lều có đôi ta. ~
“Mai Hương, đi đổi áo khoác màu xanh nhạt cho ta.”
Mai Hương hơi ngây ra, khó hiểu nhìn nàng.
Sở Kiều đột nhiên phì cười, đứng dậy nói: “Cả ngày không phải trắng thì là đen, giống như đưa tang vậy.”
………………
Ánh trăng rọi lên vạn vật, Sở Kiều lẳng lặng đi trong vườn, trong đầu như lại thấy năm tháng lần lượt trôi qua, như khoảng trời mênh mông có đàn cò trắng bay lượn quanh quẩn, thanh tĩnh như một bức tranh thủy mặc. Tất cả màu sắc từ rực rỡ đến ảm đạm đều dần nhạt đi, cuối cùng hóa thành một vũng nước chìm xuống tận đáy lòng.
Ân oán, ràng buộc, hận thù, khúc mắc, tương trợ, nắm tay, sinh tử, trùng phùng, vùng vẫy, vui mừng, ly biệt, thất vọng…
Cứ mỗi bước đi, trước mắt nàng sẽ lại hiện ra vô số hình ảnh ám ảnh nặng nề. Có thù hận quốc gia, có ân hoán cá nhân, có ơn nghĩa chưa hoàn trả, có chấp niệm, có cảm xúc bị đè nén và ẩn nhẫn nhiều năm chực phá vỡ mọi gông xiềng.
Đủ loại tình cảm vốn bị chôn sâu trong đáy lòng, rốt cuộc đã bị lời ca bình dị kia kích động, dần dần bộc phát ra ngoài