Nàng khẽ mỉm cười, “Gia Cát Nguyệt, cả đời ta bị trói buộc bởi nhiều thứ, ta đã làm rất nhiều chuyện, đi rất nhiều đường, có đúng cũng có sai, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, ta hiểu rõ lòng mình, không để nợ bất kỳ ai, ngoại trừ ngươi, ta đã thiếu ngươi quá nhiều, nhiều đến mức có làm thế nào cũng không trả đủ. Hôm nay ngươi bình an trở về, ta vốn nên đi theo ngươi, dùng cả đời còn lại hoàn trả ân tình của ngươi. Nhưng ta hiện giờ đã không còn là ta lúc xưa, sau khi trải qua mọi chuyện, ta đã không còn dũng khí đối đầu với những binh giao tranh đấu kia nữa. Tú lệ tướng quân của Bắc Yến đã chết, hiện tại còn sống chỉ là một nữ nhân bình thường đã mất lý tưởng, không có năng lực đứng cạnh ngươi.”
Bên tai vẫn *đinh đang* tiếng chuông gió, thời gian hiện tại như ngừng trôi, số mệnh quanh đi quẩn lại tựa một trò chơi liên tục đùa bỡn thế nhân vô năng.
Từ phía sau, Sở Kiều đột nhiên nhích đến gần, giang rộng hai tay vòng lên ôm lấy lưng Gia Cát Nguyệt, chỉ thêu trên cẩm bào làm nổi bật cổ tay trắng trẻo của nàng. Gió thổi phe phất, nàng từ từ siết chặt vòng tay, chậm rãi áp mặt lên lưng hắn.
Một giọt lệ chảy ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má rồi rơi xuống lưng áo xanh đen của nam nhân, khiến nơi đó trở nên sẫm màu hơn.
“Gia Cát Nguyệt, thật xin lỗi.” Giọng nàng rất nhỏ, trong gió Bắc nghe như tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Không trung chợt có tuyết rơi, nhưng bông tuyết còn chưa chạm đất thì đã tan mất, lẳng lặng thấm ướt đầu vai hai người.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe được hô hấp của nhau, đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn. Năm tháng như dòng nước chảy, gặp rồi lại chia ly, chia ly rồi lại tái ngộ, vừa mới bắt đầu thì số mệnh đã trêu đùa với bọn họ. Trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng gió tanh mưa máu cuối cùng vẫn như gông xiềng khóa chặt lấy hai người.
Một đàn chim xẹt qua không trung rồi bay về phía chân trời, đàn chim bay thành hàng đều đặn sải cánh hướng về phía Nam, thoáng chốc đã xa dần rồi mất dạng.
Sở Kiều rốt cuộc thả lỏng vòng ôm rồi rút tay về, y phục của hắn thật lạnh, khiến tay nàng cũng lạnh theo, lưng hắn vẫn thẳng tắp, tựa như gốc cổ thụ không gì trên thế gian có thể đốn ngã. Hắn vẫn cao lớn tuấn tú như vậy, khí tức vẫn lạnh lẽo như muốn đóng băng không khí xung quanh.
Hai cánh tay chợt trở nên thừa thãi, Sở Kiều mấp máy khóe môi, nở một nụ cười thật nhạt, “Bảo trọng.”
Phương xa đột nhiên nổi gió to khiến chuông gió *đing đang* liên hồi. Gia Cát Nguyệt bước ra khỏi đình, gót giày tinh xảo giẫm trên lớp cỏ vàng khô khiến chúng gãy vụn, gió thổi qua, bay tan tác. Hắn nhảy lên lưng ngựa, chúng Nguyệt Vệ vung mạnh roi, hô to khẩu hiệu lên đường, vó ngựa tung bay phá vỡ sự yên tĩnh trên đường núi, vô số vạt áo choàng phấp phới tựa như chiến kỳ đồng loạt hướng về phía Bắc mà đi.
Hắn không hề quay đầu lại, dáng vẻ anh tuấn và kiêu ngạo ngồi trên lưng ngựa, áo choàng xanh thẫm bay múa, tóc đen như mực hòa trong gió lạnh, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bụi cát cuồn cuộn…
Sương sớm còn chưa tan, vây trắng xóa cuối con đường, cỏ khô hai bên đường bị gió xoáy cuốn bay tan tác.
Sở Kiều đột nhiên nhớ lại rất lâu khi trước, trên cao nguyên Bắc Yến, nàng và Tú lệ quân bị Trình Viễn tính kế rồi lọt vào vòng vây của Đại Hạ.
Buổi tối hôm đó nàng cũng chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn như hiện giờ, lẳng lặng nhìn hắn dần dần biến mất trong đồng tuyết mịt mù. Khi đó, hắn cũng không hề quay đầu lại, nhưng lại đi rất chậm, tay dắt ngựa, người mặc áo lông dày sụ, bão tuyết rơi không ngừng, rơi nặng cả mi mắt, trời vô cùng lạnh, lạnh đến mức khiến người ta phải rơi lệ.
Chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy.
Mặt trời nhô lên xua tan màn sương sớm, trên đường bắt đầu xuất hiện người bán hàng rong cùng người đi đường qua lại, tiếng động huyên náo cả một vùng.
Rồi mặt trời dần lên trên đỉnh đầu, đã có rất nhiều đội nhân mã đi ngang qua, có cả xe ngựa của tiểu thư nhà quan đi bái Phật, có tiêu đội giang hồ áp tải hàng, có hiệp khách áo trắng thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp, nhìn thấy nàng đứng trong đình, thậm chí còn có người tiến lên chào hỏi trêu đùa phong lưu.
Nhưng cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, tiếng động xung quanh càng lớn thì nàng lại thấy không khí như càng cô tịch. Mặt trời lên cao rồi lại rơi xuống, vầng trăng cong cong như một chiếc móc bạc chậm rãi nhô lên, tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
Xung quanh dần trở nên vắng lặng, chỉ còn lại một mình Sở Kiều, tay chân nàng đều đã chết lặng, đêm càng lúc càng sâu, bóng tối bao phủ vạn vật, cả đường về và đường phía trước đều tối tăm không rõ lối.
Sở Kiều hít một hơi thật sâu, cúi đầu lắc lắc cần cổ đã cứng ngắc, mọi khổ sở trong lòng hóa thành một tiếng thở dài không được phát ra, chỉ chậm rãi được nuốt ngược trở về.
Gió nhẹ thổi qua trên đồng hoang khiến bãi cỏ kêu xào xạc, nàng chợt cảm thấy vô cùng trống trải, chuyện cũ như nước lại lần lượt trôi qua trong đầu rồi đi xa, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng. Mười năm sinh tử, cuối cùng tất cả đều trở thành một khoảng không mờ sương, như gió luồn qua đầu ngón tay, muốn bắt cũng chỉ hoài công.
Nàng đột nhiên nhớ lại mấy lời của rất nhiều năm về trước.
“Tiểu Hoàng, cậu nhiều đàn ông như vậy, rốt cuộc thích ai thế?”
Tiểu Hoàng đang giũa móng tay, nghe hỏi thì nhướng mày cười hỏi: “Mình? Chẳng rõ nữa, mà chưa kể, bọn họ có ai xứng với mình chứ?”
“Tiểu Thi, còn cậu? Định cả đời quấn lấy anh chàng tiến sĩ kia sao?”
Tiểu Thi vừa mới dọn cơm mình vừa nấu lên, cười ngọt ngào: “Ừ, thế thì sao?”
“Cẩn thận một chút, cậu nuôi tên đó ăn học, coi chừng sau này hắn công thành danh toại sẽ đá cậu đấy.”
“Còn lâu mới có chuyện đó.” Tiểu Thi lườm Miêu Nhi, “Cậu thì sao, nếu sau này bị người trong lòng đá, cậu sẽ làm thế nào?”
“Dám à?” Miêu Nhi bật đứng lên ghế sô pha, bộ dạng hùng hổ nói: “Nếu hắn dám làm vậy mình sẽ thiến hắn, sau đó bắt đầu công cuộc lôi hồ ly tinh ra ánh sáng để giày xéo.”
Tiểu Hoàng khinh thường hừ một cái, “Cậu làm được sao?”
“Dám xem thường à? Tối nay sẽ bán cậu vào nhà chứa cho biết mùi.”
“Được thôi.” Tiểu Hoàng uể oải vươn vai, “Mình cũng đang định tới Amsterdam thi lấy chứng nhận nghề nghiệp đấy, nhớ báo cho lão già nhà mình trước một tiếng.”
“Sở Kiều thì sao?” Tiểu Thi dùng nĩa ăn lô bánh bao nhỏ vừa ra lò, dùng vai huých nàng, híp mắt cười hỏi: “Sở Kiều sẽ làm gì khi có người mình thích?”
Lúc ấy nàng đang chỉnh sửa tài liệu cho nhiệm vụ sắp tới, nghe hỏi thì có hơi ngẩn ra, sau đó liền cười nói: “Mình cũng không biết.”
“Sao lại không biết?” Miêu Nhi nhón một cái bánh trên dĩa của Tiểu Thi, khịt mũi, “Hừ, không được qua loa cho xong, mau thành thật khai báo.”
“Mình à?” Sở Kiều im lặng suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: “Chắc sẽ đối xử với ng