Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78602)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

h, Vũ cô nương, Tiểu Hòa, Hoàn Hoàn, Thương Biên, Duệ Hi, A Đồ, thậm chí cả các tướng sĩ liều mình để bảo vệ Bắc Sóc như Ô Đan Du và Phong Thịnh…


Nhiều ánh mắt như vậy đang lẳng lặng nhìn theo bóng lưng dần rời đi của hắn, trả lại sự tĩnh mịch cho nơi yên nghỉ của người đã khuất.


Bước chân của hắn vô cùng vững vàng, không hề có chút do dự hay hối hận.


Gió rét bên ngoài phả lên mặt, ánh mắt đen nhánh của Yến Tuân càng thêm thâm thúy, hắn đang nhớ lại buổi chiều rời khỏi thành Chân Hoàng, A Sở không chút từ nan trở về cứu Tây Nam trấn phủ sứ đang bị vây khốn trong đế đô. Có lẽ là từ lúc đó, hắn đã mơ hồ đoán được kết cục của ngày hôm nay. Hai người có lý tưởng và tín ngưỡng khác biệt, không cách nào dung hòa. Vì vậy, càng đi càng xa, cuối cùng sẽ không tránh khỏi bước lên hai con đường khác nhau.


Mơ ước muốn thành, phải trả giá rất nhiều.


Mà cái giá hắn phải trả, chính là việc không bao giờ còn là người trong trí nhớ của nàng nữa…


Cảm giác vô lực rã rời đều bị hắn lặng lẽ đè nén toàn bộ…


A Sở, khoảnh khắc muội rời đi, ta cũng biết cả đời này muội nhất định sẽ không thể đi cùng ta. Muội đã định sẽ đi trong ánh sáng, nhưng ta thì suốt kiếp cũng thoát không khỏi núi thây biển máu này. Ta không cách nào bay cao cùng muội nên mới muốn bẻ gãy cánh của muội, hòng giữ muội lại bên mình. Nhưng ta rốt cuộc vẫn thất bại…


“A Sở…” Tiếng nói trầm thấp nhẹ quanh quẩn trong đại điện trống trải, tựa như tia sáng xuyên qua gió Bắc lạnh lùng. Nam nhân đứng trước cửa đại điện, ánh trăng chiếu lên sườn mặt tô rõ thần sắc tái nhợt một cách dị thường.


Yến Tuân chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng mi tâm bất giác nhẹ chau, mặt như có sương mù dần bao phủ, “A Sở… muội còn trở lại không…”


Ánh trăng lạnh như sương, mây mù nhẹ lơ lửng trên tầng không, Hồi Sơn cao ngất không một bóng chim, nam nhân đứng trên đỉnh núi, quét mắt nhìn khắp lãnh thổ Bắc Yến, lẳng lặng tự trả lời: Có lẽ nàng sẽ không trở về nữa.


“Bệ hạ!” A Tinh đẩy thị vệ ra, lảo đảo chạy đến quỳ xuống trên mặt đất, kích động nói: “Bệ hạ, xin hãy cứu cô nương! Bão tuyết đã phong kín lối vào Long Ngâm Quan, mặt khác thì bị Đại Hạ vây khốn nhiều ngày, cô nương sắp không cầm cự nổi nữa rồi!”


Yến Tuân chỉ ngước mắt nhìn lên dãy núi đồ sộ trước mặt, lâm vào trầm tư.


“Bệ hạ, cô nương đi theo ngài nhiều năm như vậy, vào sinh ra tử, một lòng một dạ, chiến công của cô nương, ai cũng nhìn thấy. Bệ hạ, ngài thật sự nhẫn tâm giết cô nương sao? Ngài đã quên lời mình từng nói sao?”


Hai mắt đã đỏ ửng, A Tinh không ngừng dập đầu xuống đất, trầm giọng nói: “Bệ hạ, cầu xin ngài, xin hãy mở lòng, cầu xin ngài…”


“A Tinh.” Tựa như lúc này mới phát hiện ra sự hiện hữu của A Tinh, Yến Tuân đột nhiên nhíu mày, mở miệng hỏi: “Ta phải làm gì để cứu nàng?”


A Tinh nghe hỏi liền mừng rỡ, vội vàng đáp: “Xin hãy mở cửa Long Ngâm Quan, phái binh ra khỏi thành trợ giúp cô nương…”


A Tinh còn chưa nói hết thì Yến Tuân đã khẽ cau mày, “Ngươi cảm thấy, ta mở Long Ngâm Quan ra, nàng sẽ trở về sao?”


A Tinh nhất thời sửng sốt, im lặng suy nghĩ hồi lâu mới lẩm bẩm: “Vậy, vậy xin hãy rút mọi canh phòng ở thủy lộ Nam Cương thông với Biện Đường, để cô nương xuôi Nam mà đi.”


“Xuôi Nam?” Ngữ khí của Yến Tuân vô cùng bình tĩnh, nghe không hề có chút dao động, hắn nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Đi rồi nàng sẽ không bao giờ trở về nữa, có đúng không?”


A Tinh trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời nữa.


Yến Tuân khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Nói vậy, có phải ta sẽ vĩnh viễn mất đi nàng?”


Ban đêm lạnh lẽo, A Tinh chợt cảm thấy toàn thân như bị khí lạnh ngấm vào, suy nghĩ hồi lâu, hắn đột nhiên đứng bật dậy, xoay người chạy đi, vừa chạy vừa nói to: “Thuộc hạ đi khuyên cô nương trở về!”


Yến Tuân không ngăn cản A Tinh, mà thậm chí cũng không nhìn theo, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó. Trời chợt xuất hiện mây đen che khuất vầng trăng, lại sắp có tuyết rơi…


A Sở sắp không cầm cự được nữa rồi? Nha đầu ngốc đó, vì sao vẫn chưa quay lại? Hắn cau mày nghĩ.


Hiện tại, hắn như một đứa trẻ đơn thuần đang tự lừa mình dối người, tìm mọi cách gạt bỏ nhân tố chính trị, cho rằng bọn họ đang thỉnh thoảng giận dỗi gây gổ như thuở bé mà thôi. Hắn tức giận lầm bầm: Tại sao còn chưa trở lại? Bên ngoài lạnh như vậy…


Nếu có thể quay lại quá khứ, A Sở, muội có chọn ở cùng ta nữa không? Khi đó, muội có ngờ mình sẽ lâm vào cục diện như bây giờ không? Nỗi hận của muội đối với ta bây giờ, sâu đến đâu vậy?


“Bệ hạ.” Sau lưng vang lên một giọng nam trầm thấp, Trình Viễn quỳ xuống, vẫn bộ dạng cung kính muôn thuở, lên tiếng: “Xin hãy hạ lệnh mở cửa thủy lộ, để Sở đại nhân rời đi.”


Yến Tuân thoáng sững sờ, quay đầu lại nhìn Trình Viễn, “Sao vậy? Sao cả ngươi cũng đến cầu xin cho nàng?”


“Không phải vì Sở đại nhân.” Trình Viễn bình tĩnh nói: “Thuộc hạ là vì bệ hạ.”


Dứt lời hắn lại dập đầu xuống đất, kiên định nói: “Bệ hạ, xin hãy cho bản thân một con đường sống.”


Tim Yến Tuân chợt như bị ai đâm thủng, đau đến cực độ.


“Nếu Sở đại nhân chết trong tay bệ hạ, cả đời này bệ hạ sẽ không cười nổi. Bệ hạ cũng từng nói, trong lòng ai cũng ấp ủ mơ ước, nhưng muốn hoàn thành tâm nguyện thì trước tiên phải còn sống, sống mới còn hy vọng. Bằng không, chết rồi thì có bao nhiêu tâm nguyện cũng đều phải bỏ dở.”


Yến Tuân im lặng hồi lâu, thân ảnh cao lớn của hắn đứng trên đỉnh núi, gió lạnh thổi tung vạt áo lông tựa như chiến ưng đang giương cánh chuẩn bị bay.


“Trình Viễn, tại sao lại nói những lời này với ta, ngươi chẳng phải chưa từng có giao hảo với A Sở sao?”


“Thuộc hạ và Sở Đại nhân chưa từng có qua lại, lúc trước thuộc hạ thậm chí còn đắc tội với Sở đại nhân nữa. Chẳng qua khi đó chỉ là vì bị buộc đến đường cùng, để tự vệ nên muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Hiện tại Sở đại nhân đã không còn sức uy hiếp thuộc hạ nên thuộc hạ cũng không muốn thấy nàng chết.”


“Và quan trọng nhất là…” Trình Viễn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Yến Tuân, trầm giọng nói: “Thuộc hạ không hy vọng chuyện này trở thành gông xiềng trong tim bệ hạ. Thế gian này, chỉ bệ hạ mới có thể giúp thuộc hạ đạt thành tâm nguyện, cũng chỉ bệ hạ mới có thể khiến thuộc hạ chân chính thần phục. Lòng trung của thuộc hạ đối với bệ hạ tuyệt không thay đổi, cho dù bệ hạ phạm lỗi tày trời, bị cả thế gian vứt bỏ thì thuộc hạ cũng nguyện đi theo bệ hạ cho đến thân thể thành tro. Bệ hạ muốn giết sạch người trong thiên hạ, thuộc hạ sẽ là người đầu tiên vung đao, bệ hạ muốn dùng thi thể lấp đầy biển Đông, thuộc hạ sẽ là người đầu tiên chém đầu mình ném xuống. Thuộc hạ nửa đời luồn cúi, làm kẻ vô sỉ bất nghĩa chỉ vì vẫn chưa tìm được người chân chính đáng giá để đi theo. Nhưng hôm nay thuộc hạ đã tìm được, bệ hạ chính là hy vọng, là tín ngưỡng của thuộc hạ, vì vậy, thuộc hạ không hy vọng bệ hạ sống cả quãng đời còn lại trong hối hận.”


“Bệ hạ, xin hãy để nàng đi.”


Dòng ký ức đột nhiên sôi trào, trong nháy mắt, Yến Tuân chợt nhớ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

Khi ngồi ăn tối cùng nhau, tôi mới thấy bầu không khí kỳ dị này là từ bạn thân của người yêu mà ra

Chồng luôn nghĩ tôi thích lên giường với đàn ông lạ

Đại Chiến Lớp Học

Nhớ mãi không muốn quên