Hoa Hồng Xứ Khác - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Hoa Hồng Xứ Khác (xem 1441)

Hoa Hồng Xứ Khác

iệu K.K. của tôi.
– Ghét cái bút hiệu? – Nhỏ Hồng chưng hửng – Bút hiệu của ông có cái gì mà ghét?
Thắc mắc của nhỏ Hồng khiến tôi giật mình nhận ra cuộc “tâm sự” đã đi quá xa. Xa đến mức không thể quay lại được nữa. Lúng ta lúng túng một hồi, tôi đành nuốt nước bọt, vụng về giải thích:
– Bởi vì trong hai chữ K. đó, một chữ là Khoa, chữ K. kia là… là…
Thấy tôi cà lăm, nhỏ Hồng lém lỉnh:
– Ông ngọng nghịu không nói được thì để tôi nói giùm cho. Chữ K. kia là Gia Khanh phải không?
Tôi không gật đầu mà cũng không lắc đầu. Tôi đứng như chôn chân xuống đất, mặt đỏ nhừ. Nhỏ Hồng phớt lờ nỗi xấu hổ của tôi. Nó thủng thỉnh nói tiếp:
– Còn ông Ngữ ghét ông bởi vì ông Ngữ cũng mắc bệnh… tương tư Gia Khanh giống như ông, đúng không?
Lần thứ hai tôi không trả lời câu hỏi của nhỏ Hồng. Tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nó. Tôi ngượng nghịu ngó lơ chỗ khác.
Nhưng nhỏ Hồng không để tôi yên. Giọng nói chua lè của nó vang lên bên tai khiến tôi đờ người ra:
– Lần trước ông thương tôi, ông bảo là “thương chơi”. Còn lần này ông “thương chơi” hay là “thương thiệt” vậy?
Tôi đoán thế nào nhỏ Hồng cũng hỏi câu này. Nhưng tôi không tìm ra cách đối phó. Nếu bảo “thương chơi”, nó về nó méc lại với Gia Khanh thì khốn. Đó là chưa kể nó nổi khùng lên nó chửi tôi tắt bếp. Nó sẽ bảo tôi “bước qua xác của phụ nữ”. Nó sẽ đòi đem tôi ra bắn bỏ. Nhưng nói “thương thiệt” thì tôi không đủ can đảm. Tôi đã lỡ mang tiếng là “người mặt sắt”, bây giờ thú nhận mọi chuyện, khác nào tôi tự kết án mình. Tụi con gái sẽ tha hồ chế nhạo tôi. Chúng sẽ bảo tôi là đồ đạo đức giả. Sắt của tôi là sắt dỏm, sắt phế liệu.
Lần đầu tiên trong đời, tôi lâm vào cảnh tấn thoái lưỡng nan, “chơi” hay “thiệt” đằng nào cũng dở.
Thấy tôi trầm tư lâu lắc, sợ tôi hóa đá, nhỏ Hồng thương hại mách nước:
– Như vậy là ông “thương thiệt” phải không? Ông cứ thú nhận đi, nếu đúng vậy, tôi gặp Gia Khanh tôi “nói vô” giùm cho!
Lời hứa hẹn của nhỏ Hồng hấp dẫn và bất ngờ đến mức tôi tưởng là tôi nghe lầm. Lúc nãy, khi tôi sượng sùng tiết lộ bút hiệu K.K. của tôi là do tên tôi và tên Gia Khanh ghép lại, tôi cứ đinh ninh nhỏ Hồng sẽ mỉa mai tôi ghê lắm, nào ngờ nó không những không “kết án” tôi mà còn ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi nữa. Quả thật điều đó khiến tôi bàng hoàng vô kể. Và tôi tin rằng nếu nhỏ Hồng chịu làm đúng như lời nó hứa thì chuyện tình cảm của tôi sẽ tiến vùn vụt như máy bay phản lực. Tôi sẽ bỏ tụi thằng Ngữ, thằng Nghị, thằng Hòa ở lại đằng sau xa lắc xa lơ. Các đối thủ của tôi lúc đó chỉ có nước ứa nước mắt tuyệt vọng nhìn theo. Hào hứng trước viễn ảnh sáng sủa đó, tôi không buồn giữ kẽ nữa. Tôi khẽ liếc nhỏ Hồng, thẹn thùng “nhận tội”:
– Ừ, tôi… “thương thiệt”!
Nói xong, tôi bỗng cảm thấy nóng ran mày mặt. Tôi tưởng như tôi đang ăn cắp bị bắt quả tang. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất và thấy những ngón chân mình đang ngọ nguậy một cách khổ sở bên trong quai dép. Tiếng nhỏ Hồng cười khúc khích bên tai càng khiến tôi bối tối tợn.
May sao lúc ấy tiếng trống đổi tiết học thình lình vang lên.
– Thôi, tôi vào lớp nghen!
Tôi vội vàng lên tiếng và không đợi cho nhỏ Hồng kịp có ý kiến, tôi dợm chân định bước.
Nhưng tôi chưa kịp tháo chạy, nhỏ Hồng đã lật đật ngăn lại. Nó kêu:
– Khoa khoan đi đã! Đứng lại Hồng nói cái này cho nghe nè!
Trời đất ơi, đang “ông ông tôi tôi” như hai kẻ tử thù, sao tự dưng nó chuyển tông thành “Khoa Khoa Hồng Hồng” nghe ngọt lịm như đường phèn vậy không biết! Hay là nó đang âm mưu hãm hại gì tôi đây? Tôi thấp thỏm nhủ bụng và rụt rè quay lại.
Và tôi vô cùng ngỡ ngàng khi bắt gặp trên gương mặt ngổ ngáo của nó nụ cười thân thiện và tia nhìn ấm áp tựa mùa hè xích đạo. Bất giác tôi khẽ mấp máy môi và hỏi lại, giọng cũng ngọt không kém:
– Hồng định nói gì nữa vậy?
Nhỏ Hồng không trả lời thẳng câu hỏi của tôi. Mà nó đố:
– Khoa có biết sáng nay Hồng đón đường Khoa để làm gì không?
– Thì để “hỏi tội” cái vụ K.K.K. chứ gì! – Tôi gượng gạo đáp.
– Không phải đâu! – Nhỏ Hồng cười láu lỉnh – Chuyện đó, Hồng chỉ đùa thôi! Thực ra, Hồng gặp Khoa là để mời Khoa đến nhà chơi!
– Mời đến nhà chơi? – Tôi kêu lên kinh ngạc.
– Ừ, mẹ Hồng mời. Mẹ Hồng bảo Hồng rủ Khoa đến chơi. Cả Hồng nữa, Hồng cũng mời Khoa. – Rồi nó nheo mắt nghịch ngợm – Chuyện hồi nhỏ, mẹ Hồng kể cho Hồng nghe hết rồi. Té ra Hồng và Khoa kết bạn với nhau lâu ghê hén!
Nói xong, nhỏ Hồng lại cười khúc khích. Tôi cũng bật cười. Và thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thì ra vậy. Ông tôi đã cứu nhỏ Hồng, nhờ vậy ông cứu luôn cả tôi. Nếu hồi đó, mẹ nhỏ Hồng không mang nó đến cho ông tôi, chắc bữa nay nó mang tôi đến… nhà xác. Ơn đền oán trả, nhỏ Hồng không nỡ nặng tay với tôi. Ngược lại, nó còn niềm nở mời tôi đến nhà nó chơi. Từ nay trở đi, tôi khỏi cần nhờ Bá dùng kế “điệu hổ ly sơn” nữa. Chính cọp đã đích thân rủ tôi vào hang “đàm đạo”. Chắc chắn nó sẽ không ăn thịt tôi. Mà sẽ tạo điều kiện cho tôi “xơi tái” con nai đang ở trọ trong hang nó. Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian. Chừng nào “xơi”? Ngay chiều nay chăng? Tôi không biết. Tôi nhìn nhỏ Hồng, nói đại:
– Chiều nay Khoa ghé!
Lịch sử thường đi những bước rất kỳ cục, ít ai lường trước được. Có khi nó rẽ ngoặt một trăm tám mươi độ khiến mọi thứ tưởng đã trật tự bỗng chốc trở nên lộn tùng phèo.
Tôi không nói ngoa. Từ ngày tôi thường xuyên lui tới nhà nhỏ Hồng, cán cân lực lượng giữa tôi và các đại kình địch bỗng thay đổi hẳn. Ưu thế bây giờ thuộc về tôi một cách rõ rệt.
Ngữ, Nghị, Hòa chỉ biết nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Ngay cả “giáo sư” Bá cũng không giấu vẻ ghen tức với tên đồ đệ may mắn của mình. Nó có vẻ ấm ức về chuyện tôi không cần nhờ nó mà vẫn tiếp cận được với Gia Khanh một cách ngon lành. Nó cảm giác nó là sư phụ dỏm. Nó mang mặc cảm bị tôi bỏ rơi. Mặt Bá cứ xụ xuống khiến tôi phải bỏ mất ba ngày để động viên nó, nào là tôi chẳng có tài cán gì, chỉ nhờ ân đức ông bà tôi mới có được hạnh phúc ngày hôm nay, nào là mặc dù đã được nhỏ Hồng hỗ trợ, tôi còn cần phải hỏi ý kiến nó dài dài trên con đường tình quanh co khúc khuỷu đang chờ tôi trước mặt, vân vân và vân vân…
Tôi tâng bốc một hồi, Bá tươi tỉnh lên liền. Nó quên phắt giận hờn, vỗ vai tôi khen ngợi:
– Mày khá lắm! Đúng là thánh nhân hay đãi kẻ khù khờ! Đối với mày bây giờ, những khó khăn lớn nhất đã ở lại phía sau!
Tôi chép miệng:
– Còn tao thì bây giờ tao mới thấy khó!
– Đừng nghĩ quẩn! Thời gian khó thực sự đã qua rồi!
Tôi chớp mắt:
– Nhưng mày phải cho tao biết tao nên làm gì trong lúc này chứ!
Bá khịt mũi:
– Chẳ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Đi làm 3 tháng liền đều bị trừ hết lương, tôi hùng hổ lên phòng sếp thì á khẩu khi thấy vợ cũ ngồi chễm chệ trên ghế tổng

Vợ cũ của chồng liên tục làm phiền tôi và chồng

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online