Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí (xem 5953)

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

luân ở trên thân thể của cô cũng không hề phòng bị!


Vì vậy, ăn trọn một cái đánh lên đầu!


Một hồi đau đớn truyền tới, Lâm Dương khẽ hô một tiếng, tất cả động tác đều ngừng lại, đầu tiên anh hoảng hốt một chút, sau đó cảm thấy có chất lỏng ấm áp từ trên gương mặt của mình rơi xuống, một hồi lâu, anh mới giơ tay lên, sờ soạng một cái, cúi đầu nhìn lại, hoàn toàn là màu đỏ.


Lâm Dương trợn to hai mắt, lúc này mới dần dần hồi hồn, thấy trong tay Trần Uyển Như cầm nửa chai bia bị bể tan tành, trong nháy mắt ánh mắt trở nên tàn bạo, một giây kế tiếp liền giơ tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt của Trần Uyển Như!


Chương 884: “Quà Tặng” Của Tô Thiếu Gia (12)


Lâm Dương trợn to hai mắt, lúc này mới dần dần hồi hồn, thấy nửa chai bia bị bể tan tành trong tay Trần Uyển Như, trong nháy mắt ánh mắt trở nên tàn bạo, một giây kế tiếp liền giơ tay lên, hung hăng quăng một cái tát lên mặt Trần Uyển Như!


Một tát này của Lâm Dương rất mạnh, Trần Uyển Như bị anh đè ở trên người, không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận, mặt của cô lập tức chệch qua một bên, mặt mũi trắng nõn rất nhanh đã sưng đỏ, khóe môi có mùi máu tanh tràn ra.


Dù vậy, Trần Uyển Như vẫn tỉnh táo và bình tĩnh như cũ.


Không chút nào sợ hãi.


Lâm Dương thật sự tức giận, mười năm trước, anh đến tìm Trần Uyển Như, bị cô cự tuyệt không nói, còn cầm giày cao gót đập bị thương đầu của anh, nếu như không phải cô là ca sĩ có năng lực, đã kí hợp đồng với ES thì mười năm trước anh đã sớm chơi cô!


Mười năm sau, Trần Uyển Như có tiếng xấu nên rút lui khỏi làng Giải Trí, bẫy giờ cô cũng không là gì vậy mà bây giờ còn dám lớn lối như vậy. Cô nghĩ cô là ai? Chẳng qua cũng chỉ là kĩ nữ, còn làm ra bộ đáng thanh cao?


Lâm Dương dùng cánh tay đầy máu của mình hung hăng sờ soạng quần áo trên người, vẻ mặt mang theo vài phần hung ác từ túi trong móc ra một bọc thuốc, tùy tiện xé ra, vươn tay chế trụ gò má của Trần Uyển Như, đổ thuốc vào trong miệng cô.


Trần Uyển Như chỉ nghe mùi, cũng biết là thuốc gì, nét mặt của cô rốt cuộc có chút trở nên hốt hoảng, giống như là có cơn ác mộng ập đến trong nháy mắt, sự bình tĩnh trước giờ đã biến mất, cô giãy dụa ngậm miệng không chịu uống, Lâm Dương không nhịn được mạnh mẽ tát Trần Uyển Như mấy cái, sau đó lấy tay mình cạy hàm răng của cô, cứng rắn nhét thuốc vào, anh cầm một bình rượu lên, không nói lời nào đổ vào miệng cô.


Toàn bộ chai rượu tây, cứ như vậy đổ hết lên mặt Trần Uyển Như, một phần nhỏ tiến vào trong miệng của cô, hòa tan một chút bột thuốc, chảy vào trong bụng cô, còn phận lớn toàn bộ đều rắc lên trên mặt của cô, làm nó nhem nhuốc.Lâm Dương đợi đến lúc rượu không rơi giọt nào nữa, mới quăng bình rượu xuống đất, bóp chặt gò má của Trần Uyển Như, anh dùng hơi nhiều sức nên gò má cô đã có chút biến dạng: “Trần Uyển như, rượu mời không uống, cô lại muốn uống rượu phạt, hôm nay Lâm Dương tôi không giết chết cô tôi cũng không gọi là Lâm Dương!”


Anh nói xong, liền từ Trần Uyển như trên người của đứng lên, khí thế hung hăng bước ra cửa.


Trần Uyển Như thấy lâm dương đi mất, lập tức giãy giụa muốn ngồi dậy từ trên ghế sa lon, lại phát hiện một ít dược hiệu đã bắt đầu phát tác, cô vội vã cúi người, dùng sức uốn lưỡi của mình, cong người xuống phun toàn bộ đồ trong bụng ra.


Mặc dù như thế, nhưng vẫn bị thuốc kia ảnh hưởng, tứ chi vô lực.


Trần Uyển Như nỗ lực muốn đứng lên, lại phát hiện căn bản không làm nên chuyện gì, cả người không cẩn thận liền mềm nhũn nằm trên đất.


Lúc này đáy lòng Trần Uyển Như mới dâng lên vẻ tuyệt vọng, cái loại đó tuyệt vọng, giống ngày trước y như đúc.


Khi đó, cô mới vào Làng Giải Trí, còn thiên chân vô tà (trong sáng, ngây thơ), cho là tất cả mọi người đều thiện lương, lúc đang nói chuyện hợp tác với một người, lại bị lặng yên không tiếng động hạ thuốc, cũng là loại thuốc mê này, sau cô đã bất tỉnh nhân sự.


Khi tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau.


Chương 885: “Quà Tặng” Của Tô Thiếu Gia (13)


Khi tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau.


Sau đó tất cả giống như một cơn ác mộng, tục tỉu và tàn nhẫn, nơi đó là một khách sạn, ngủ bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên mập mạp, mà toàn thân cô đau nhức, thật lâu sau đó, cô mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Khi đó, cô cũng có tuyệt vọng.


Chỉ là về sau, tình thế bức người, cũng không phải nhất định trầm luân, ít nhất cô cảm thấy, thứ trân quý nhất đã mất đi, luôn có một ý nghĩa bị bỏ lỡ……..


Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của cô với Lăng Mạt Mạt.


Cho nên Lý Tình Thâm sẽ không thích cô.


Mỗi lần cô mất đi cô đều làm cho mình phải được báo đáp điều gì đó.


Cô thật muốn bắt đầu một cuộc sống thật bình thường, nhưng đáng tiếc, chuyện tới bây giờ cô mới nhận ra rằng, có những con đường cô từng lựa chọn đã khiến cô không thể nào rời bỏ nó, như vậy đã không còn cơ hội trở lại, cô đã bỏ lỡ lựa chọn có một cuộc sống bình thường, nên bây giờ nó như một hy vọng xa vời với cô.


Trần Uyển Như thật sự không muốn nữa ngủ với ai nữa……. Loại chuyện ngủ với đàn ông này, cô thật sự không muốn làm nữa, trong đêm rất nhiều lần cô đã bị ác mộng đánh thức, cô thở gấp bước xuống giường, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, thì sẽ không buồn ngủ nữa, bởi vì cô nằm mở thấy mình ngủ với rất nhiều đàn ông, tuy nhiên tất cả đều là vì thân bất do kỉ.


Trong cuộc sống này, chuyện tàn nhẫn nhất là chuyện phải làm do thân bất do kĩ.


Cô cố gắng làm mình quên sạch những chuyện tàn nhẫn kia, nhưng bây giờ thì sao?


Tất cả hình như lại trở về điểm ban đầu, mặc dù cô đã thối lui ra khỏi Làng Giải Trí, nhưng vẫn không thể trốn tránh cục diện này.


Cô không tin……. Cả đời này của cô đều phải chịu nhiều sự thê thảm như vậy!


Trong lúc bất chợt, không biết từ đâu tới mà trong người Trần Uyển Như như có sức lực, dùng hết sức của bản thân bò về phía túi của mình, cô muốn lấy điện thoại để cầu cứu……..


Nhưng đang lúc Trần Uyển Như thật vất vả vươn tay bắt được túi của mình, mới móc điện thoại di động từ bên trong ra thì cửa bị người đẩy ra, Lâm Dương đã băng bó đầu xong, sắc mặt xanh mét trở về lần nữa.


Lâm Dương thấy điện thoại đi động trong tay Trần Uyển Như, cười lạnh một tiếng, liền đạp bước, đi tới trước mặt cô, giơ chân lên, đá bay điện thoại trong tay Trần Uyển Như.


Toàn thân Trần Uyển Như vô lực, bị Lâm Dương mang thân thể mình đi.


Lâm Dương cúi người, trực tiếp cầm tóc dài của Trần Uyển Như lên, kéo cô tới trên ghế sa lon lần nữa, sau đó lập tức thô lỗ xế quần áo của cô.


Trần Uyển Như cảm thấy thân thể chợt lạnh, sau đó liền nhìn đến quần áo bị xé rồi vứt ra ngoài, cô quay đầu trở lại, thấy vẻ mặt Lâm Dương hung ác cởi bỏ quần áo của mình.


Trần Uyển Như tuyệt vọng vì cùng đường.


Cô nghĩ, lần này cô thật sự trốn không thoát……..


Thật ra thì cũng không có gì, không phải sao?


Kh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhìn hành động của con gái với bà ngoại mà tôi thấy xấu hổ về những gì đã làm với mẹ

“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

Bỏ rơi tôi sau 2 lần phá thai, anh vẫn gọi điện nói lời này khi biết tôi lấy chồng

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Mẹ của tôi muốn..lấy chồng ở tuổi 55