Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu (xem 6074)

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

người đi ngang qua liếc nhìn người đàn ông mặc quần cụt đang nằm trong vũng nước, không biết kẻ lang thang này từ đâu tới, tất cả mọi người đều tránh ra xa, rồi đi vòng qua.


Ánh nắng chói chang đâm vào mắt không tránh được, Mộ Viêm Huyên nhíu mày, khó chịu mở mắt ra.


Thích ứng với ánh nắng chói chang, nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, đột nhiên ngồi bật dậy.


Đôi tay không cẩn thận nhúng vào vũng nước, cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra cả người mình đang ngồi trong một vũng nước đen như mực, chiếc quần cộc và cả người cũng bị nhuộm đen rồi.


Đây là nơi nào?


Tại sao mình lại ở chỗ này?


Đầu đột nhiên đau đớn, hình như mình say rượu.


Tối hôm qua mình uống quá nhiều thì phải.


Từng đoạn kí ức nhỏ vụn.


Hoàn toàn không nhớ được tại sao mình lại ở chỗ này.


Đứng dậy từ dưới đất, nhìn cả người mình dính đầy mỡ vô cùng nhếch nhác, người xung quanh thì bịt mũi tránh xa, Mộ Viêm Huyên anh đường đường là Thái Tử Gia* của tập đoàn Mộ thị, đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu?
*Thái tử gia: là chỉ con trai của những gia đình giàu có, quyền thế


Việc quan trọng lúc này vẫn là tranh thủ thời gian gọi điện cho trợ lý lái xe tới đón mình.


Lúc này Mộ Viêm Huyên mới bi kịch phát hiện ra trên người mình trừ một cái quần cộc ra, thì cái gì cũng không có.


Điện thoại di động cũng không biết đã ném đi nơi nào rồi.


Một đồng cũng không có.


Muốn mượn điện thoại để gọi, nhưng những người đi ngang qua vừa thấy anh đến gần, thì giống như thấy quỷ, có thể trốn được bao xa thì trốn.


Lúc này phía đối diện có một cô gái trẻ đang đi tới, Mộ Viêm Huyên phát huy tài năng của mình, lợi dụng vẻ đẹp của anh, đi quyến rũ con gái người ta.


“Hi, tiểu thư. . . . . .”


“A ——! Biến thái!” Đối phương không đợi anh nói cho hết lời liền vung túi xách lên đập mạnh tới, sau đó chạy trốn giống như thấy quỷ.


Trước kia phụ nữ thấy anh liền ôm ấp yêu thương, đuổi cũng đuổi không hết, bây giờ lại nói anh là biến thái?


Mộ Viêm Huyên làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chỉ trong một đêm mà mình từ một đại thiếu gia nhà quyền thế người gặp người yêu biến thành một tên biến thái người gặp người ghét!


Cách đó không xa là một sườn núi cao lớn, đứng ở phía trên có thể nhìn được xa một chút.


Mộ Viêm Huyên đứng ở trên sườn núi nhìn quanh bốn phía một lượt, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cảm giác giống như mình xuyên không đến một thế giới khác vậy.


Cây xanh bao phủ khắp nơi, nhà mái ngói san sát nhau, mỗi nhà đều có một cửa một sân riêng biệt.


Men theo sườn núi đi xuống, muốn tìm một người để hỏi thăm xem đây là nơi nào, tiện thể mượn luôn cái điện thoại để gọi.


Nhưng người đi đường vừa thấy anh liền tránh xa, không có ai sẵn lòng đến gần anh.


Cũng không biết đi bao lâu, bụng đói đến kêu lên.


Mộ Viêm Huyên thấy phía trước hình như có khá nhiều người, liền đi nhanh tới, nhìn thấy trước con hẻm là một quán ăn nhỏ, mặc dù không được vệ sinh nhưng thật sự không chê, vì đói bụng rồi nên cũng không quan tâm nhiều như vậy.


“Ông chủ, bánh bao của ông bán thế nào?”


“Một đồng tiền một. . . . . .” Ông chủ cửa hàng bánh bao thấy một người chỉ mặc một cái quần cộc, toàn thân đen thui, không nhìn rõ mặt, cho là kẻ lang thang hoặc là một người có vấn đề về đầu óc, nên đuổi giống như đuổi ruồi: “Đi đi, cút nhanh lên, đừng phá hỏng chuyện buôn bán của tôi.”


Mộ Viêm Huyên có bao giờ bị người khác đối xử như vậy đâu?


“Ông chủ, ông có ý gì? Sao lại đối xử với khách hàng. . . . . .”


“Tên điên, mày có tiền không? Mua không nổi thì cút ngay!”


“Ông. . . . . .”


“Ông cái gì, cút nhanh lên, đừng ngăn cản việc làm ăn của tôi!”


“Thái độ này của ông là gì?” Mộ Viêm Huyên tức giận.


“Nghèo mua không nổi thì kêu la cái gì chứ? Hồ Tử, thả chó ra!”


Một con chó lớn đột nhiên xông ra, nhào về phía Mộ Viêm Huyên.


Mộ Viêm Huyên bị dọa sợ liền bỏ chạy, cái quần cộc bị con chó lớn cắn rách một miếng, lộ ra nửa cái mông.


Cuối cùng cũng tránh được miệng chó, vừa che nửa cái mông lộ ra bên ngoài, vừa không được tự nhiên chạy đi tìm chỗ trốn.


Bộ dạng này thì làm sao gặp người khác được chứ?


Mặt mày Mộ Viêm Huyên xanh mét, chạy đến một con hẻm vắng vẻ, dựa vào tường rào ngồi xuống.


Điện thoại di động không mượn được, trên người không có tiền, quần áo thì không đủ che người, bụng lại đói sắp ngất đi.


Sao mới trong một đêm mà cuộc sống của mình lại trở nên rối một nùi như vậy?


Giống như bị làm phép, trong một đêm hoàng tử biến thành tên ăn xin.


Mộ Viêm Huyên thở dài một hơi, mắng một câu.


Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


Ngoại truyện 2: Đói bụng ăn quàng


Trong ngôi nhà dân bình thương hơi có vẻ cũ kỹ, An Ninh vội vàng bưng một chén cháo ra ngoài cửa.


Gâu ——


Một con chó nhỏ trốn ở trong hốc tường rào không muốn ra ngoài, nhìn thấy An Ninh bưng bát đến gần, vui vẻ kêu một tiếng, làm như thế nào cũng không ra được.


An Ninh đặt bát cháo ở trước mặt con chó nhỏ: “Tiểu Hắc, ăn điểm tâm!”


Gâu Gâu – –


Con chó nhỏ kích động lại sủa hai tiếng, cúi đầu ăn bữa sáng.


Mộ Viêm Huyên giống như nghe tiếng chó sủa, rướn cổ lên tìm âm thanh truyền tới, nhìn thấy phía sau tường rào có cô gái trẻ đang lầm bầm lầu bầu.


Nhìn kỹ nữa, là đang nói chuyện với một con chó nhỏ trốn ở tường trong hốc.


Con chó nhỏ ăn rất vui vẻ.


Mộ Viêm Huyên nuốt nước bọt, bụng lại kháng nghị nữa rồi.


Dường như An Ninh cảm giác được, theo bản năng nhìn qua, cuối tường rào cái gì cũng không có.


Mộ Viêm Huyên đã rụt đầu về trước một bước.


Cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mộ làm sao có thể cho người ta nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này?


Ục ục…


Bụng lại kêu.


“Mày đừng kêu có được không?” Mộ Viêm Huyên thấp giọng nói chuyện với bụng đang kháng nghị, trong lòng rất tức giận.


An Ninh lặng lẽ đi qua, nhìn thấy trong góc cuối cùng tường rào có một chàng trai khắp người đầy dầu mỡ đang ngồi xổm nói chuyện với bụng đang kháng nghị.


Mộ Viêm Huyên nhạy cảm phát hiện có người đến gần, lúc quay đầu, nhìn thấy bóng lưng cô gái xa lạ vội vàng rời đi.


Cậu ta ngồi dưới đất than nhẹ giống như buồn bã ỉu xìu.


Đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức vỗ vào đùi, vừa rồi sao không nghĩ đến mượn di động của cô gái kia để gọi điện thoại!


Khi đi tìm bóng dáng cô gái kia, thì dadx sớm không còn tung tích.


Mộ Viêm Huyên ủ rũ dựa vào trên tường, trong lòng ảo não, thật nên mở sách xem ngày tốt, tìm thầy trừ xui xẻo.


Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng động rất nhỏ, Mộ Viêm Huyên mở to mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy trên đất đặt một tờ giấy sạch sẽ, phía trên bày hai ch

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lên giường với ông chủ để có 100 triệu nhưng chỉ nhận được 1/10, ô sin cay cú gửi “ảnh nóng” cho bà chủ thì sốc khi nhận được

Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp

Cô Vợ Nhí 18 Tuổi

Trong đêm tân hôn, cả nhà được phen sợ hú vía: ‘Bố mẹ ơi, chồng con bị…’

Là Con Gái, Điều Quan Trọng Nhất Khi Yêu Là Được Tôn Trọng!