“Giang Dĩ Mạch, cô đừng có quá đáng! Chúng tôi bắt nạt cô lúc nào?” Thiệu Thiến giận đến thở dồn dập, khóc lóc với Giang Triển Bằng bên cạnh: “Ông xã, ông xem Mạch Mạch một chút đi, đây là muốn đuổi chúng tôi đi à!”
Giang Triển Bằng cũng cảm thấy Giang Dĩ Mạch quá đáng: “Mạch Mạch, bà ấy là mẹ kế của con, mặc kệ nói thế nào cũng là người lớn, sao con có thể nói ra những lời như thế?”
“Đối với tôi, một tiểu tam cướp đi chồng của mẹ tôi rồi chiếm tài sản của mẹ tôi thì có cái gì tốt mà phải đối đãi tử tế chứ?” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hỏi, một chút thể diện cũng không cho ông: “Tất cả nơi đây đều là do mẹ tôi vất vả khổ sở gầy dựng gia nghiệp, bây giờ tôi đã kết hôn, mẹ tôi đã để lại cho tôi những tài sản này thì tôi sẽ lấy đi, còn các người nếu không biết thân biết phận mà ở nơi này, thì tất cả đều cút ra ngoài hết đi!”
Hồ ly tinh Thiệu Thiến gần như khóc nấc lên: “Ông xã, tôi gả cho ông đã hơn mười năm, lại sinh con cho ông, tôi chịu nhiều cực khổ để lo liệu cho cái nhà này nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Ông xem con gái của ông ở trước mặt người ngoài mà đã không tôn trọng tôi thì cũng thôi đi, sau ngày kết hôn liền trở lại giành gia sản, còn đuổi tôi đi. . . . . .”
Bà vừa khóc vừa nói: ”Đây đều là mẹ của nó vất vả kiếm được, nhưng hơn mười năm này là do tôi khổ cực lo liệu giữa hai bên nhà và công ty mới giữ được gia nghiệp này. . . . . .”
Giang Gia Kiệt hận đến cắn răng nghiến lợi, chỉ vào mặt của Giang Dĩ Mạch mắng to: “Mày cút đi cho tao, nơi này tất cả đều là của nhà chúng tao, là mẹ tao khổ cực kiếm tiền tạo dựng gia nghiệp, lúc nào thì biến thành của mày chứ? Mày cút ra khỏi nhà của chúng tao!”
“Gia Kiệt!” Giang Triển Bằng quát lớn một tiếng: “Không được đối với chị của con không lễ phép như vậy!”
“Cô ta không phải là chị của con, con chỉ có một người chị thôi.” Giang Gia Kiệt tức giận phản bác.
Giang Triển Bằng cũng tức giận, giơ tay lên muốn đánh con trai một cái tát, nhưng Thiệu Thiến khóc lóc bảo vệ con trai ở sau lưng: “Ông xã, ông đánh con trai chúng ta làm cái gì? Đây là do Mạch Mạch muốn đuổi chúng ta đi mà!”
Giang Gia Kiệt cũng che chở mẹ của mình: “Mẹ, chúng ta không phải đi, người phải đi chính là Giang Dĩ Mạch, công ty nhà họ Giang là do mẹ vất vả quản lý, tại sao lại cho cô ta?”
Giang Dĩ Mạch nói: “Dựa vào việc mẹ tôi đã để lại di chúc!”
CHƯƠNG 9: KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH BÀ XÃ TÔI
“Năm đó trước khi qua đời mẹ tôi có để lại di chúc, trên di chúc viết rành mạch điều gì – ”Giang Dĩ Mạch nhìn về phía Thiệu Thiến, “Hẳn các người rõ ràng hơn tôi nhiều.”
Mặt Thiệu Thiến bỗng chốc trắng bợt, bà ta nhớ rõ phần di chúc này bị bà ta hủy đi.
Giống như biết được suy nghĩ trong lòng Thiệu Thiến, Giang Dĩ Mạch nói: “Phần di chúc này bây giờ đang ở trong tay tôi.”
Thiệu Thiến muốn nói không thể nào, di chúc bị bà ta hủy đi, nhưng nếu bà ta mở miệng nói ra điều này thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai.
“Có muốn bây giờ tôi bảo người đi lấy phần di chúc này ra không?” Giang Dĩ Mạch nhìn Thiệu Thiến hỏi.
Thiếu Thiến đảo tròng mắt, nếu thật sự lấy di chúc ra, bà ta đúng là phải rời đi.
“Được, tôi đi! Cô nói nhiều như vậy không phải là muốn đuổi tôi đi sao? Tôi biết cô vẫn luôn hiểu lầm tôi, cho là tôi đoạt tất cả của mẹ cô, chiếm lấy tài sản nhà họ Giang, ở chung với ba cô vì tiền, bây giờ tôi đi, tất cả của nhà họ Giang tôi cũng không cần, tôi muốn cho cô với tất cả mọi người biết Thiệu Thiến tôi không phải vì tiền mới ở cùng một chỗ với ba cô, mà là trước khi mẹ cô qua đời đã phó thác ba cô và cô cho tôi.”
“Ngớ ngẩn mới có thể tin lời nói dối của bà!” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói, “Lúc mẹ tôi qua đời tôi mười bốn tuổi, khi đó con gái bà đã mười ba tuổi, mẹ tôi sẽ phó thác tôi cho người phụ nữ đã cướp đi chồng mình sao?”
Thiệu Thiến bị nói á khẩu không trả lời lại được, không thể làm gì khác hơn là tủi thân khóc lóc nói: “Được, tôi đi! Kỳ Kỳ, Gia Kiệt, cùng mẹ rời khỏi nơi này.”
Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn, đi nhanh đi!
Đường Hạo Thiên thấy chướng mắt: “Dì, bên con còn chỗ ở, dì và Kỳ Kỳ còn cả Gia Kiệt qua đó đi.”
Anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Giang Dĩ Mạch, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Hốc mắt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, trái tim như bị người ta hung hăng bóp một cái, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu thua như trước.
Cô và Thiệu Thiến buồn bực đấu đá giằng co đã hơn mười năm, từ khoảnh khắc Thiệu Thiến giẫm xuống hài cốt mẹ mình bắt đầu bước vào cửa chính nhà họ Giang này, thì đã định trước bọn cô không có khả năng sẽ sống hòa thuận dưới một mái nhà.
Cũng đấu đá nhiều năm như vậy, mỗi một lần đều là Giang Dĩ Mạch cô thua trận, lần này vẫn y như trước.
Thật ra cô không muốn bảo bọn họ đi, nhưng chỉ là vì quá tức giận.
“Đủ rồi!” Cuối cùng Giang Triển Bằng không nhịn nổi nữa, nhìn vợ và con gái đang muốn đi dọn đồ đạc, “Hôm nay là ngày Mạch Mạch lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới), các người ầm ĩ như vậy, có muốn nhà họ Giang còn chút mặt mũi nữa không hả?”
Thiệu Thiến tủi thân khóc, “Ông xã, sáng sớm em đã bảo người chuẩn bị đồ ăn tiếp đãi Mạch Mạch lại mặt, là Mạch Mạch không vừa mắt em người mẹ kế này, nhất định phải khiến em lúng túng trước mặt con rể, còn đuổi em đi….”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Giang Triển Bằng liếc nhìn vợ một cái, “Thời gian cũng không còn sớm, đi vào chuẩn bị đồ ăn nhanh lên, con rể chắc cũng đói bụng rồi, chuẩn bị xong thì dọn cơm ăn đi.”
Trong lòng Thiệu Thiến tất nhiên không vừa lòng cách này của chồng, bản thân mình bị con gái bà ấy khiến cho bối rối trước mặt người nhà họ Mộ, còn nói bà ta cướp đoạt tài sản gì đó của mẹ cô, bây giờ cũng không dám bảo con gái ông xin lỗi mình.
Trước kia mỗi lần thế ông đều bảo con gái xin lỗi bản thân mình.
Giang Gia Kiệt đau lòng nhìn mẹ mình, dù sao cũng còn rất trẻ, đầu óc dễ nổi nóng, lập tức chắn ngang bậc thềm mà ba cậu ta thật vất vả mới đặt xuống được (Ý câu này gần giống như kiểu cho một lý do để ngừng chuyện này lại), không vừa lòng nói: “Cô ta bắt nạt mẹ con còn cả chị con, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.”
“Con còn muốn ầm ĩ gì nữa?” Giang Triển Bằng bất mãn nhìn con trai của mình.
Thiệu Thiến biết dừng lại đúng lúc, không nên đè ép quá, ngộ nhỡ biến khéo thành vụng thì không được rồi.
Bà ta lôi kéo con trai mình, “Gia Kiệt, đừng nói chuyện với ba con như thế, chỉ cần Dĩ Mạch nói xin lỗi thì chúng ta quên đi, dù sao tất cả mọi người đều là người