Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu (xem 6000)

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

.


Bà chỉ là muốn thử dò xét con dâu vốn không nên cưới vào cửa, ra oai phủ đầu với cô ta, cũng để cho cô ta biết ai mới là chủ nhân trong nhà này.


Không mong muốn ngày vui này lại nói tới từ chết, thật là xúi quẩy.


Nhưng nếu lại chỉ trích con dâu không có kiến thức lại chứng tỏ bà làm mẹ chồng lòng dạ độc ác, lạnh lùng, chỉ đành phải ra vẻ một chút: “Cũng khổ cho con, đứa nhỏ, bây giờ con đã gả tới Mộ gia chúng ta, chính là người của Mộ gia, ta là mẹ của Thiên Thần cũng là mẹ của con, chỉ cần con đối tốt với Thiên Thần, chăm sóc tốt cho nó, ta sẽ không bạc đãi con.”


“Cám ơn mẹ, vợ đối với con rất tốt, còn chơi trốn tìm với con nữa.” Tên ngốc hồ đồ nói.


Chân mày Đường Hân không tự chủ nhíu lại, nếu là con dâu có tâm nhãn có kiến thức đã sớm theo bậc thang mà xuống, vội vàng cảm ơn mẹ chồng hiểu rõ đạo lý, trạch tâm nhân hậu rồi, thế nhưng con dâu lại đứng yên đó không động đậy chút nào, còn không hiểu chuyện bằng đứa con trai ngốc của bà.


Bên cạnh có một người đàn ông dáng dấp có mấy phần giống với Mộ Thiên Thần đi tới: “Mẹ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, để cho anh trai chị dâu đi nghỉ sớm một chút đi, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ.”


“Nhìn trí nhớ của ta này!” Đường Hân khoát khoát tay: “Nhanh đi nghỉ ngơi đi.”


Lần đầu tiên gặp mặt con dâu, ấn tượng rất không tốt, con dâu này quá không biết ứng xử.


Vào phòng, tâm tình Giang Dĩ Mạch cũng không tốt, cái chết của mẹ không hiểu rõ, mình vẫn không tìm được chứng cớ, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này, cô đã cảm thấy lão phu nhân Mộ gia không dễ ở chung, sau này mình sợ là khó qua rồi.


Phờ phạc rũ rượi nằm trên giường, nghĩ tới tâm sự của mình.


Mộ ngu ngốc đột nhiên nhào tới: “Bà xã, mẹ nói để anh với em…”


Giang Dĩ Mạch một cước đạp tên ngốc xuống: “Không muốn chết thì tránh xa tôi ra!”


“Bà xã…” Tên ngốc mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy nước mắt ủy khuất, như con dâu nhỏ uất ức tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch.


“Tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy, anh đang làm gì vậy? Giả chết không nói còn uy hiếp tôi nói cái gì mưu sát chồng! Mưu sát chồng là gì? Anh biết cái gì gọi là mưu sát chồng sao? Lại dùng từ linh tinh.”


Đôi mắt Mộ ngu ngốc chứa đầy nước mắt, ủy khuất gật đầu: “Biết, vợ muốn giết chồng liền kêu là mưu sát chồng, trên TV đều diễn như vậy.”


“Lúc nào thì tôi muốn giết anh rồi hả?”


Mộ ngu ngốc che ngực bị cô đạp phải, hơi sợ hãi nhìn cô: “Bà xã, chỗ này của anh còn đau quá, anh không nói cho mẹ anh biết, em đừng hung dữ như vậy được không?”


“Vậy anh làm ơn tránh xa tôi đi!”


“Bà xã, chúng ta là vợ chồng.” Mộ ngu ngốc lã chã chực khóc nhìn cô, rất là uất ức.


Đã khuya lắm rồi, Giang Dĩ Mạch cũng có chút mệt mỏi, nhìn dáng vẻ anh lã chã chực khóc, cũng có chút không đành lòng, mình cần gì so đo với một tên ngốc.


“Được rồi, tôi không hung dữ với anh, vậy anh nghe lời, đi ngủ trên ghế sofa đi.”


“Bà xã, anh muốn ngủ trên giường.”


“Chẳng lẽ anh muốn một cô gái ngủ trên sofa?”


“Chúng ta có thể ngủ chung.”


Giang Dĩ Mạch giận dữ: “Tên nhóc này, tôi thật muốn đạp anh một cước về tây thiên luôn!”


Mộ ngu ngốc khóc rất đau lòng, xoay người muốn đi ra ngoài: “Anh muốn đi tìm mẹ anh, bà xã tức giận, không cần anh nữa, mẹ…”


Giang Dĩ Mạch sợ hãi đến vội vàng xuống giường, chạy đến trước mặt Mộ ngu ngốc, kịp thời ngăn cửa lại, mới nhận ra mình ở trong lòng Mộ ngu ngốc.


CHƯƠNG 6: CHỈ MONG BỤNG CỦA CON CŨNG CÓ THAI


Lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, vội vàng nói: “Tôi không tức giận, cũng không phải không cần anh.”


Mộ ngu ngốc thật cao hứng, lập tức cười cực kỳ khờ dại: “Vậy bây giờ chúng ta động phòng đi, mẹ anh nói…”


“Đợi một chút!” Giang Dĩ Mạch vội vàng dừng lại, sợ Mộ ngu ngốc lại khóc tìm mẹ, dằn lại tính tình, dỗ dành: “Chuyện kia… Hiện tại đã rất trễ, tôi một ngày mệt mỏi rồi, eo mỏi lưng đau, lại buồn ngủ quá…, rất muốn nghỉ ngơi sớm một chút, lần sau chúng ta lại bổ sung thêm nha.” Nói xong ngáp một cái, bộ dáng xem ra thật sự mệt mỏi.


“Bà xã ơi, lưng em rất đau sao? Ông xã giúp em xoa xoa…” Cánh tay thon dài ôm cô vào trong ngực, giúp cô xoa bóp lưng.


Giang Dĩ Mạch phản ứng chậm chạp, đến khi muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.


“Không cần, ngủ một giấc sẽ tốt thôi… A…”


Mộ ngu ngốc đột nhiên ôm chặt cô, cực kỳ thoải mái lại gần vai của cô: “Bà xã ơi, em thật thơm…!”


Giang Dĩ Mạch đẩy anh cũng đẩy không được, xê dịch một chút cũng không được, chỉ có thể dằn lại tính tình, dỗ dành: “Thiên Thần, em thật sự buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ.”


“Bà xã à, mẹ anh nói khi kết hôn sẽ là người một nhà, ông xã phải chăm sóc bà xã, bà xã cũng có thể chăm sóc ông xã.” Mộ ngu ngốc khờ dại nói, lại dùng lực hít một hơi: “Bà xã thơm quá…!”


Nếu đổi lại là người khác, đã sớm đánh một quyền tới rồi.


Giang Dĩ Mạch tức giận mà đánh lại không thể đánh, mắng lại không thể mắng, đành phải nghĩ biện pháp dỗ dành vậy.


Cô là người bị chọc ghẹo, sao cô lại phải dỗ dành kẻ quấy rối chứ?


Thói đời này càng ngày càng không có thiên lý rồi.


Giang Dĩ Mạch dùng giọng nói cực kỳ mỏi mệt thống khổ nói: “Ông xã à, em thật sự mệt quá…!”


Đều nói sinh đứa bé ngốc ba tuổi, đến cô lại biến thành gả cho một người chồng ngốc ba tuổi.


“Tử Duệ nói ông xã phải yêu bà xã, bà xã mệt, chúng ta phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta có thể động phòng lại.” Mộ ngu ngốc đột nhiên ôm lấy Giang Dĩ Mạch đi đến bên giường.


“Anh muốn làm gì?” Giang Dĩ Mạch vội vàng hỏi, thiếu chút nữa nổi nóng.


“Bà xã à, em nói em mệt chết đi, anh không muốn em quá mệt mỏi, liền ôm em đi ngủ.” Mộ ngu ngốc cực kỳ ủy khuất nói.


Đặt Giang Dĩ Mạch ở bên trong, Mộ ngốc nghếch nằm ở bên ngoài, mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp vui rạo rực nhìn cô.


Nếu có thể, Giang Dĩ Mạch thật muốn một cước đạp anh đến trên ghế sofa.


“Ông xã à, khi em ngủ, ai không cẩn thận chạm vào em, em sẽ đạp người đó, sẽ rất đau, còn đau hơn lần trước em đạp anh…!” Nhìn Mộ ngu ngốc giống như bị dọa sợ, mới vừa lòng nói: “Cho nên anh đừng thừa dịp tôi ngủ mà chạm vào tôi…!”


Mộ ngu ngốc cực kỳ sợ hãi lại xê dịch ra bên ngoài: “Bà xã, anh nhất định sẽ cẩn thận để không đụng vào em.”


“Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi.” Giang Dĩ Mạch lật người lại rồi ngủ.


Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Giang Dĩ Mạch mới tỉnh lại, mở mắt liền thấy một đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn cô.


“Bà xã, rốt cuộc em cũng tỉnh…”


Giang Dĩ Mạch một quyền đánh tới, Mộ ngu ngốc che mũi ủy khuất kêu một tiếng: “Bà xã, anh không chạm vào em…”


“A? Thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Vừa mở mắt đã thấy có đàn ông nhìn mình, bất giác đánh một quyền tới.


Đã quên chuyện bản thân đã kết hôn rồi.


“Bà xã, đau quá!” Mộ ngu ngốc cực kỳ ủy khuất nói.


“Để tôi xem.” Giang Dĩ Mạch giúp anh kiểm tra xem có bị thương hay không

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Chủ nhân xin chào

Hạnh phúc tìm đến

“Im mồm đi, cứ làm như mỗi mình cô chửa không bằng”

Chim sẻ ban mai

Em Là Tất Cả Của Tôi