Hành trình tình yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hành trình tình yêu (xem 3623)

Hành trình tình yêu

đến câu chuyện một con gà mái đứng rỉa lông cánh, sau khi cái việc cỏn con ấy qua cả trại gà thì nó biến thành việc con gà mái đang tự vặt hết lông của mình và lúc ấy ngay cả đến con gà đó cũng không nhận ra mình là nhân vật chính trong câu truyện.
Trước lúc tạm biệt Thuỳ, ông bác già của tôi còn xin số di động của cô ấy, tôi thì thấy muốn đoạn tuyệt với cái bệnh viện này luôn mà bác tôi còn xin số điện thoại làm gì cho lằng nhằng.
Ba tôi chuẩn bị một cái phong bì tiền và một bó hoa rất to mang vào phòng cảm ơn Thuỳ, ba tôi cứ vô tư làm cái việc mà nó vẫn tồn tại như một quy luật thường ngày ở xã hội VN sau thời kỳ kinh tế thị trường. Thuỳ không để ý, tưởng chỉ có bó hoa không nên vui vẻ đón nhận rồi để nó ngay ngắn trên cái bàn vi tính kê góc phòng, xong xuôi cô ấy tiễn ba tôi ra tận cửa, thấy tôi đứng ngoài Thuỳ hơi lúng túng và gật đầu chào, cô ấy cẩn thận ra tận xe ô tô của ba tôi để chào ông bạn già của cô ấy.
Tạm biệt ! Tôi thở phào một hơi, hy vọng sẽ không bao giờ tôi phải vào nơi đây lần nữa, tôi làm dấu xin Trời phù hộ cho những con người còn khắc khoải trong nỗi đau ở đây, xin bình yên mau về bên họ.
Tối hôm đó những tưởng bệnh viện VĐ chẳng còn liên quan gì đến tôi thì tôi nhận được tiếng gọi thất thanh của bác tôi khi tôi đang ngồi nghiền ngẫm “Vùng chết” của Stephen King :
– Lam ! Sang phòng bác có tí việc.
Tôi nháo nhào, loáng quáng chạy sang, ông bác tôi nói như sợ ai cướp lời :
– Mau ! Mau ra đầu ngõ đón bác sỹ Thuỳ, cô ấy đến đây thăm bác.
Tôi đứng im, mồm chữ O, mắt chữ Ô chẳng hiểu bác tôi mê hay tỉnh nữa, bác tôi lại hét lên :
– Không nghe thấy bác nói sao?
Lần này thì tôi lắp bắp :
– Ah ! Vâng, vâng ạ !
Với một thái độ còn cuống cuồng hơn ông bác lẩm cẩm, tôi phi thẳng ra ngõ, cái thân thể gày gò bây giờ mới phát huy tác dụng, tôi phi như bay, cơ thể như bay bổng trên mặt đất, quyển truyện vẫn còn mở trên tay.
Tôi ra đến nơi đã thấy Thuỳ đứng chờ bên chiếc xe hơi đắt tiền, tôi thở hồng hộc và tôi bỗng thấy ái ngại vì trang phục mình đang mặc so với chiếc váy đen ngắn của Thuỳ thì quá khiêm nhường nếu không muốn nói là thiếu lịch sự, áo ba lỗ màu xám tro, quần soóc lửng, dép xỏ ngón, mấy cái thứ mà tôi kết nhất khi ở trong nhà. Thấy tôi trong bộ dạng đó Thuỳ cũng khẽ lấy tay che miệng cười, tôi gãi phía sau đầu rối ấp úng :
– Thuỳ…đến thăm bác tôi à?
– Thế Lam nghĩ tôi đến thăm ai?
– Uhm… mời Thuỳ vào nhà.
Thuỳ lẳng lặng đi sau tôi, những bước chân của tôi trở nên líu ríu.
Bác tôi đã tấp tểnh ra phòng khách ngồi chờ từ bao giờ rồi, có vẻ bác hợp với Thuỳ lắm, giá như bác có con trai chắc thế nào cũng cố đón Thuỳ về làm con dâu mình. Tôi đưa Thuỳ vào nhà xong thì lên nhà để bác ngồi nói chuyện vì quả thật tôi thấy ngại khi gặp Thùy, bác tôi thấy tôi quay gót định vọt lên gác thì ông gọi giật lại :
– Lam ! Lấy nước mời Thuỳ.
Tôi vỗ đầu thở dài vì không thoát được cái nhiệm vụ ấy. Đợi cho tôi đi vào phòng bếp, Thuỳ mới nói với bác tôi :
– Bác ạ, hôm nay cháu sang đây, trước là thăm bác sau là cháu có chuyện này muốn nói với bác.
– Cháu cứ nói, không cần rào đón đâu.
– Dạ ! Chuyện là thế này, trưa nay bố Lam có vào cảm ơn cháu và mang theo một bó hoa rất đẹp.
– Thì đúng rồi, bác bảo nó làm thế mà.
– Dạ nếu chỉ là hoa không thì sẽ không có vấn đề gì nhưng ngặt nỗi chú ấy lại cài thêm một cái phong bì tiền, làm như thế cháu thấy gia đình mình đang hiếu sai thành ý của cháu.
– Không, không, bác biết cháu là người phụ nữ nhân hậu nhưng đấy là tấm lòng của gia đình bác thôi mà.
– Cháu hiểu, tấm lòng thì cháu xin nhận nhưng cái phong bì này thì cháu xin gửi lại, nếu gia đình thật sự tôn trọng cháu thì xin bác nhận cho.
Bác tôi biết không nên cố đấm ăn xôi làm Thuỳ khó nghĩ nữa nên cảm động cầm lại cái phong bì tiền này, trong đầu ông đã biết sẽ phải làm gì. Còn tôi, tôi cứ đứng như trời trồng trước sự việc đó, Thuỳ không nhận tiền boa của bệnh nhân thì lấy tiền đâu ra mà mua chiếc xe hơi đắt tiền thế kia nhỉ, tôi vừa tò mò vừa hoài nghi trước nghĩ cử cao đẹp của một bác sỹ tận tâm với công việc.
Bác tôi chuyện trò với Thuỳ hăng say lắm, sự có mặt của tôi cũng chẳng được ai chú ý, tôi lỉnh lên gác làm việc của mình cho đến khi tiếng bác lại vang lên :
– Lam ! Tiễn Thuỳ giúp bác.
Thế là tôi lại hộc tốc nhảy xuống cầu thang. Trên đường trở ra, Thuỳ hỏi tôi :
– Năm nay Lam bao nhiêu tuổi?
– Tôi năm nay 26 bác sỹ ạ.
– Đừng gọi tôi là bác sỹ cứ gọi là Thuỳ là được rồi mà chính xác phải là chị Thuỳ đấy nhá, tôi 27, hơn Lam một tuổi.
Tôi ngượng đỏ mặt, may mà Thuỳ không nhìn thấy. Thuỳ bước lên chiếc xe bằng cái phong cách quý tộc chứ không như cái cách quăng chân đánh vèo qua yên xe máy của tôi rồi nhấn ga cho cái xe lao vút đi trong tiếng chửi vọng của mẹ “Cha bố mày, cứ lên xe là phóng bạt mạng thôi con!”
Thuỳ đi rồi, tôi lững thững trở vào, bác tôi vẫy tay :
– Lam ! Lại đây bác bảo, ngày mai mày đến cơ quan gửi vào tài khoản ủng hộ những gia đình nghèo toàn bộ số tiền này cho bác nhé.
Bác tôi nói rồi chìa cái phong bì ra, tôi cảm động đón lấy nó, lòng tràn ngập hy vọng về một xã hội sẽ có nhiều nghĩa cử cao đẹp như thế này.
– Lam này ! Thuỳ nó hơn cháu có 1 tuổi mà bác thấy nó chững chạc quá chứ không nhí nhố như mày, mày xem thế nào chứ…
Bất chợt bác tôi nói.
– Stop! Bác dừng ngay cái vấn đề nhạy cảm này lại ở đây nếu không ngày mai cháu sẽ đăng ký đi công tác biệt phái miền Nam 2 tháng đấy.
Nghe vậy bác tôi hoảng hồn thôi ngay, tôi bưng miệng cười vì cái chiêu lợi hại của mình cũng doạ được ông già.
Bác tôi trầm ngâm rồi nói cứ như tự sự :
– Nhưng mà cháu này, bác thấy bác sỹ Thuỳ này có lẽ sẽ còn tiến xa hơn nữa vì lương tâm của nó đấy, nó nói nó đã đăng ký chuyến đi khám bệnh tình nguyện cho bà con vùng Tây bắc kỳ tới này đấy.
Tôi cười vì thấy vui, trong khi lòng tốt bây giờ dường như trở thành thứ xa xỉ trong xã hội, người tốt thì là một khái niệm mới với cách nhìn phổ thông gói trọn trong một chữ ‘”Hâm” thì người như Thuỳ quả là hiếm lắm. Người ta chẳng còn nghĩ trên đời còn người tốt, tôi đã thử làm người tốt khi đứng hỏi một cháu bé khóc trên sân ga xem tại sao nó khóc, có phải bị lạc mẹ hay bị bỏ rơi thì ngay lập tức một người phụ nữ từ đâu chạy đến bế thốc nó lên nhìn tôi cảnh giác, rồi quay đi nói khẽ với mấy người ngồi đó :
– May quá ! Mình ra kịp không thì… bây giờ nhìn mặt chả biết thế nào.
*
* *
Thời gian và công việc cuốn tôi đi nên tôi cũng chẳng mảy may nhớ hay quan tâm đến việc đi Tây bắc của Thuỳ. Cho tới một hôm, sát ngày đi công tác của tôi, tôi gọi Nhi :
– Mày rảnh không, qua quán cafe với tao.
Nhi nhìn tôi gật đầu vì nó biết tôi mê quán xá như thế nào, tôi có thể ngồi lỳ trong cái quán cafe tới 2 giờ đồng hồ mặc cho con bé nhân viên cứ đi ra đi vào nhìn tôi, mãi sau này khi tôi quá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
A Teen Love Story

Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được

Chia tay người yêu đòi bồi thường 300 triệu.

Truyện Cô Gái Đến Từ Hôm Qua Full

Sự thật đáng ngại đằng sau người bạn thân giàu sang mà vẫn ế của tôi