“ chị có thể chị sẽ giận, sẽ hận em nhưng hãy để em ích kỉ 1 lần em mất mẹ rồi không muốn mất luôn chị, xin chị đừng rời bỏ em và mọi người xin chị” lòng nó không ngừng cầu xin chị nó ở lại
Chờ đợi chờ đợi nó ghét phải chờ thế này ruột gan như bị thiêu đốt mà bản thân phải ngồi im không làm được gì cả.
“oe oe oe oe..” cô y tá mừng rỡ mang đứa trẻ ra ngoài
– Là bé trai, là một bé trai kháo khỉnh tuy hơi yếu…
– Chị gái tôi thế nào? – nó không liếc đứa trẻ mà lo lắng cho Nhã phương
– Cô ấy…
– Tránh ra – nó thô bạo đẩy cô y tá rồi chạy vào trong
– Chị chị sao rồi mệt lắm không,mở mắt ra nói chuyện với em đi – nó hoảng khi thấy cô ấy nhắm nghiền đôi mắt
– Ngốc ..đừn..g..khóc, chị không sao..- Nhã phương khẽ động mi mệt mỏi
– Ừ em có khóc đâu – nó lau vội nước mắt
– Đồng … hứa ..v..ới chị…
– Chị khỏe đi rồi cái gì em cũng hứa với chị nha – nó vội vàng cắt lời nó sợ phải nghe những lời đó
– Con… trai chị nó rất đáng yêu nó giống anh ấy chị ..chi rất muốn tự tay chăm sóc nó nhưng k…hô..ng được rồi – cô đột nhiên rành rọt mà nói hết lòng minh có thể cái này gọi là hồi quang phản chiếu – thay chị yêu thuơng nó và mẹ,xin lỗi mẹ giúp chị xi..n lỗi…..
Nhã Phương trút hơi thở cuối cùng trong nước mắt và tiếc nuối
– Chị à đừng đùa mà không vui đâu xin chị đừng đùa mà huhuuuhuuuu………..tiếng nó khóc ai oán vang cả bệnh viện, các bác sĩ và y tá có mặt không kìm được lòng mà rưng rưng nước mắt
– Con ơi…- bà Chi vừa đi đến cửa nghe tiếng khóc của nó mà toàn thân không sức lực khuỵu xuống
Jack đau lòng không kém nhung anh phải cố gắng mạnh mẽ, mạnh mẽ để làm chổ dựa cho họ. Không gian im lặng chỉ có tiếng khóc than vang vọng khắp nơi.
– Tên khốn đó sẽ không sống tốt – nó rít lên trong miệng ánh mắt tràn đầy sự oán hận và đau khổ.
*3 ngày sau*
– Con sẽ đưa chị ấy đi,dì hãy ở nhà nghỉ ngơi và chăm sóc đứa trẻ – nó lên tiếng phá vỡ không khí im lặng
– anh sẽ đi cùng em – Jack đề nghị
– không ,anh có nhiều việc phải làm,vả lại không thể bỏ dì ở đây 1 mình – nó kiên quyết
– được cứ làm theo ý con – bà Chi mệt mỏi
*sân bay*
– mọi việc cẩn thận – Jack nhìn nó xót xa, mới vài ngày mà nó ốm đi nhiều quá
– uhm – nó ôm theo cái bọc vải đựng hũ tro cốt của Nhã Phương đi
Ngồi trên máy bay nó giở quyển nhật kí của Phương ra đọc lại
“ ngày…tháng…năm….
Mình yêu rồi lần đầu gặp anh ấy mình đã bị anh mê hoặc ngay ,có vẻ anh ấy cũng thích mình,ôi tim minh nó cứ đánh lô tô ……………………….
Ngày…tháng….năm…..
Người mình lạ quá sao cứ mệt mỏi thế nhỉ,dao này mình cứ thích ăn mấy thứ chua chua,………………………………………………………………………..
Mẹ biết chuyện rồi nhìn mẹ đau buồn mà mình ghét bản thân quá,nhưng mình không hối hận,mình yêu anh ……………………..………………………
Ngày…tháng….năm…..
Mẹ ,Đồng cả Jack nữa xin lỗi mọi người khi luôn làm cho cả nhà lo lắng, ……sức khoẻ con yếu nhưng không thể nói với mọi người con nhất định phải sinh đứa trẻ này,xin lỗi
Mẹ ơi nếu con có chuyện gì mẹ hãy đưa con về việt nam nhé vì đó là quê huơng của con và anh ấy cũng ở đó,con muốn được ở cùng bầu trời với anh ấy”
Gấp lại quyển nhật kí nó huớng tầm mắt ra ngoài cửa sổ máy bay, “ chị em đang đưa chị về nơi có hắn chị có vui không?”
Một đồi xanh mướt diểm rất nhiều những bông hoa li ti vàng uơm 1 cô gái nhỏ nhắn trong bộ váy trắng bị gió thổi tung lên đứng truớc 2 ngôi mộ 1 mới 1 cũ, nhìn cô lúc này thật lặng lẽ cô độc nhìn cô cứ như có thể bay lên . Bên cạnh ngôi mộ còn có 1 cây to được treo rất nhiều phong linh đang đua nhau reo trong gió
– Nhã Phương chị thích không? Có hoa,có cây cỏ có mẹ em nữa chị chăm sóc mẹ em, em chăm sóc mẹ và con trai chị,hi chúng ta cứ như hoán đổi cho nhau ấy nhỉ – nó mỉm cười nói- mẹ xin lỗi vì lâu như thế mới về thăm mẹ,nhưngn yên tâm hôm nay con sẽ ở đây cả ngày luôn hihi
Nói rồi nó đi đến gốc cây to treo phong linh ngã đầu vào đó “con ngủ tí con muốn gặp 2 người hãy vào giấc mơ của con nhé” nó mỉm cười nhẹ chìm vào giấc ngủ.
Chương 2
Từ xa có 1 cặp nam nữ tiến đến phía nó
– Du Thanh,anh rất bận đó khi không kéo anh đến đây làm gì – người con trai khó chịu
– Hihi em thấy anh mệt mỏi nên mới đưa anh dến đây thay đổi không khí,em còn nghe nói ở đây có giếng uớc nguyện,uớc gì được đó – Du thanh hí hửng
– Haiz…. Thiệt nhảm nhí mà – người con trai ngán ngẫm
– Gia tùng,anh cứ thở dài thế mau già lắm đó – Du Thanh chọc
– Em ở đó mà cầu nguyện,anh qua bên kia nằm cho khoẻ – hắn lười biếng
– Dạ
Vừa bước tới bên gốc cây hắn đã há hốc vì ngạc nhiên trước người trước mặt
1 cô gái như thiên thần an nhiên nằm ngủ ở nơi vắng vẻ này,váy trắng thuớt tha,tóc đen nhánh xoã dài,gương mặt không son phấn không đẹp giả tạo hay sắc xảo như những người hắn thuờng gặp,và nhìn cô rất quen hắn cứ như bị cô ta hút hồn đứng im như tượng nhìn nó không chớp mắt. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên nó mắt vẫn không rời nó sợ ồn nó đang ngủ.
– Uhm…..- nó khẽ cựa mình thức giấc nhìn sang bên thấy có kẻ đang lăm lăm nhìn minh thì khó chịu
– Làm gì vậy? – nó khó chịu hỏi
– À … ngồi nghỉ như nhóc – hắn lấp liếm
– Vậy nghỉ đi – nó nhíu mày đứng dậy bỏ đi,mặc dù tên trước mặt vô cùng đẹp trai nhưng nó không hứng thú ngắm nhìn.
– Nè có thể biết tên nhóc k?- hắn gọi với theo
– Nhàm chán- nó bỏ đi không thèm ngoảnh lại, kẻ ở lại đầu đang bốc khói nghi ngút vì tức giận “1 người đẹp trai hào hoa như ta mà con nhóc đó dám bảo là nhàm chán sao?biết bao nhiêu đứa con gái xin chết trên giường của ta mà con nhóc đó lại không thèm để ý lời ta nói?aaaaaaaa muốn chết đây mà hừ hừ hừ ” hắn rủa thầm trong bụng, nhìn bóng nó khuất dần.
– Gia Tùng, Gia.. anh làm gì mà cứ ngẩn người thế? –