lên, bàn tay siết chặt lấy vòng eo tôi.
Tôi cắn môi, hoàn toàn thinh lặng. Không khí trong phòng đông đặc, hạnh phúc, bế tắc, đan xen đến quay cuồng.
– Kể cho anh nghe về ba em được không? – Quân bất chợt lên tiếng.
– Ba em hả, ông ấy đảm đang như một người mẹ, lại nghiêm khắc như một người cha. Nửa năm trước, ông ấy mất trong tù vì bị viêm phổi. Người ta bảo ông ấy đo gian đất, cắt xén đất của nhà nước làm của riêng nên bắt ông ấy. Đến giờ vụ việc vẫn chưa làm rõ. Nhưng mà… em tin ông ấy không làm.
– Anh cũng tin như thế. – Nói rồi Quân hôn lên trán tôi.
Tôi không rõ Quân nói như vậy vì yêu tôi, hay anh thật sự tin, nhưng tôi vui vì câu nói của anh.
– Vậy còn chuyện nhà em bị lừa hết tài sản? – Quân lại hỏi.
– Em không biết mẹ mình là ai. Lúc em còn nhỏ, ba cưới dì. Dì rất tốt, rất dịu dàng và tháo vát. Sau khi ba em bị bắt thì dì biến mất, vài hôm sau có người đến nói đã mua lại căn nhà này. Em xem giấy tờ thì người bán đứng tên dì. Trước đó, có lần em tình cờ nghe ba và dì nói chuyện, có nhắc đến việc sang tên nhà, đất đai và tài khoản ngân hàng cho một người bà con của dì để đề phòng người ta tịch thu. Có lẽ trước đó ba em đã biết có người muốn hại mình. – Tôi nói hết mọi chuyện, chỉ không nói người đó là bà Hạnh. Lời hứa với bà ta, tôi sẽ giữ đến cùng.
Quân lúc này xoay tôi nằm thẳng ra, chồm người dậy, nhìn vào mắt tôi mà nói: Anh xin lỗi!
Tôi chau mày khó hiểu. Chuyện này thì liên quan gì đến anh mà phải xin lỗi?
– Đáng ra anh phải gặp em sớm hơn, cùng em trải qua thời gian khó khăn, không để em phải cực khổ đi làm. – Nhìn vào đôi mắt xót xa của Quân và giọng nói chân thành, tôi biết anh thật sự đang đau lòng vì tôi, thật sự có suy nghĩ như thế chứ không phải chỉ nói cho có.
Tôi nhoẻn miệng cười, với tay xoa gò má anh: Chẳng phải anh đã ở đây rồi sao?
– Nhưng anh không cùng em vượt qua lúc khủng hoảng nhất. – Quân vẫn không ngừng cắn rứt.
Tôi mỉm cười, nhìn anh với tất cả âu yếm và yêu thương. Nâng người mình lên, tôi chủ động tìm môi anh. Ngay khi đôi môi chúng tôi gặp nhau, anh đỡ lấy gáy tôi, dịu dàng mà cũng thật cuồng nhiệt hôn tôi. Nụ hôn dịu ngọt nhưng ghi khắc, mạnh mẽ như từng đợt sóng miệt mài sô bờ cát rồi rút đi thật êm ả, như từng hạt mưa mát lành rơi xuống đất cho cỏ cây xanh tươi, như ánh nắng, như cơn gió, như chính cái nhấn nhá hạnh phúc trong tim tôi lúc này. Trong một khoảnh khắc, tôi tận hưởng tất cả những cảm nhận tuyệt vời nhất.
Giờ phút này, tôi không cần biết tương lai ra sao, sẽ bấp chấp ở bên anh cho đến khi nào anh không cần đến tôi nữa. Đã dám yêu, tôi sẽ dám đi đến cùng để bảo vệ tình cảm này. Chỉ cần một ngày nào anh còn bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
*
Dù đang say sưa ngủ, tôi vẫn nghe được tiếng mở cửa, cảm giác được có một người đang nhìn mình. Vòng ôm của Quân vẫn nằm trên eo, tôi lập tức mở bừng mắt. Hướng cái nhìn về đuôi giường, bà Hạnh đang đứng ở đó. Bà ta bình thản nhìn tôi, vẻ mặt không mấy bàng hoàng, giống như đã biết trước sẽ có chuyện này.
Bà Hạnh im lặng, ra đóng cửa phòng, chốt lại, rồi quay lại đứng cuối giường. Nghe tiếng động, Quân cũng dần tỉnh giấc.
Tôi không rõ có phải vì chưa tỉnh ngủ hay không mà trong lòng tôi hoàn toàn không hề trấn động. Nhìn qua Quân, tôi thấy nét mặt anh cũng hết sức bình thản.
– Ông ấy không về, chỉ có mình dì về thôi. – Như để chấn an chúng tôi, bà Hạnh nói trong lúc cả hai từ từ ngồi dậy.
Tôi lúc này không hề lo lắng về điều đó, kinh hãi nhìn đồng hồ để bàn. Đã là tám giờ sáng. Tại sao lại không có báo thức?
– Chết tiệt! Muộn học mất rồi! – Tôi cau có.
– Hôm nay bắt đầu nghỉ đông mà, hôm qua em không nghe à? – Quân mím mím môi để không cười, tay xoa xoa đầu tôi, xem như bà Hạnh không hề có mặt.
– Hai đứa yêu nhau? – Nhìn là biết rồi, tôi không hiểu sao bà Hạnh còn muốn hỏi lại.
– Phải. – Ngạo Quân lạnh lùng xác nhận.
– Đã xảy ra chuyện đó? – Bà Hạnh nhướn mày.
– Phải. – Lại là Quân.
Tôi quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn thẳng vào bà Hạnh. Ở trong chăn, bàn tay anh nắm lấy bàn tay tôi, siết nhẹ. Chúng tôi đến giờ vẫn chưa có chuyện gì quá giới hạn, anh nói như vậy chẳng khác nào thách thức ba mình.
Mặt bà Hạnh rõ nghiêm trọng, bước chân đến ngồi xuồng ghế như sợ mình đứng không vững. Day day thái dương, bà trầm giọng: Con biết tính ba mình hơn ai hết. Ông ấy rất trọng sĩ diện và danh dự, chuyện này sẽ không có cái kết tốt đẹp đâu.
– Con sẽ tìm cách. Xin dì cũng giúp chúng con! – Ngạo Quân ngay cả khi mở miệng ra nhờ vả khí chất vẫn toát ra sự lạnh lùng và cao ngạo. Anh đâu phải con người sinh ra để đứng dưới người khác, chịu mở miệng ra nhờ vả đã là khó tin.
– Dì chỉ có thể giấu cho hai đứa đến khi không thể giấu được nữa. – Bà Hạnh thở dài.
– Với lại xin dì đừng nói ra chuyện An không phải con của dì! – Điều Quân lo lắng, tôi có thể hiểu. Nếu biết tôi lừa gạt bà Hạnh, ông Hùng sẽ làm tôi chết đi sống lại ở địa ngục, không chỉ đơn giản cấm cản tôi và Quân đâu.
– Dì biết rồi. – Bà Hạnh gật đầu, sau đó đứng lên rời đi. Nghĩ gì đó, bà quay lại đứng dưới cuối giường: Nhớ dùng biện pháp phòng tránh, nếu không sẽ là hai mạng người đấy. – Dứt lời, bà đi ra ngoài.
Còn lại trong phòng, tôi vừa ngại, vừa có chút hoang mang.
– Ba anh đáng sợ lắm sao? – Tôi không hiểu nhiều về ông Hùng.
– Em cảm thấy anh thế nào? – Quân chợt hỏi câu không liên quan.
– Lạnh lùng, bá đạo, nguy hiểm. – Tôi chỉ nói ra những gì mình cảm thấy về Quân khi chưa yêu nhau. Mới sáng sớm, không nên diễn kịch sến.
– Anh là con của ba anh. – Một câu nhấn mạnh của Quân, tôi hiểu ra mọi chuyện. Ngạo Quân biết rõ Tường là con trai nhưng vẫn không hành động, yên ắng đợi cậu ta giở trò mới ra mặt, việc anh xử đội nhảy và buộc Khoa phải đẩy Diệu My nữa, tất cả đều cho thấy Ngạo Quân rất hiểm, rất độc. Và anh là con trai ông Hùng
Chương 18
Tôi nhăn mặt, da gà chợt nổi lên, hai thái dương đau buốt khi nghe Quân nói Giáng Sinh năm nay sẽ cùng nhau sang Nhật dã ngoại. Chỉ nghe đến thôi tôi đã tự động run cầm cập vì lạnh. Hơn nữa, “cùng nhau” ở đ
đây còn có Khoa, Nhật và My. Theo như Quân nói thì năm nào bọn họ cũng đi chơi Giáng Sinh. Năm nay đích thân ông Hùng đã gọi điện ra chỉ thị đưa tôi đi cùng.
– Tại sao lại là Nhật? – Tôi nhăn mặt.
– Ở đó đẹp lắm! Thế em thích nước khác à? – Quân vô thức vuốt nhẹ tóc tôi.
Hiện tại thì tôi đang ngồi trong lòng anh.
– Chim nó còn biết đường bay tránh rét, gấu to như thế còn phải ngủ đông, tại sao con người lại tìm nơi lạnh để đến như thế? – Tôi bắt đầu phàn nàn. Tôi không có sở thích du lịch, đã thế còn là một nơi lạnh đến muốn rụng hết những ngón chân thì lại càng không.
– Thế thì đi Nha Trang nhé! Đảm bảo là không lạnh. – Quân hình như cũng biết tôi ghét lạnh. Đúng là như thế. Dù đặc trưng của Đà Lạt là lạnh, nhưng mà ở từ bé thì dần c
Tôi cắn môi, hoàn toàn thinh lặng. Không khí trong phòng đông đặc, hạnh phúc, bế tắc, đan xen đến quay cuồng.
– Kể cho anh nghe về ba em được không? – Quân bất chợt lên tiếng.
– Ba em hả, ông ấy đảm đang như một người mẹ, lại nghiêm khắc như một người cha. Nửa năm trước, ông ấy mất trong tù vì bị viêm phổi. Người ta bảo ông ấy đo gian đất, cắt xén đất của nhà nước làm của riêng nên bắt ông ấy. Đến giờ vụ việc vẫn chưa làm rõ. Nhưng mà… em tin ông ấy không làm.
– Anh cũng tin như thế. – Nói rồi Quân hôn lên trán tôi.
Tôi không rõ Quân nói như vậy vì yêu tôi, hay anh thật sự tin, nhưng tôi vui vì câu nói của anh.
– Vậy còn chuyện nhà em bị lừa hết tài sản? – Quân lại hỏi.
– Em không biết mẹ mình là ai. Lúc em còn nhỏ, ba cưới dì. Dì rất tốt, rất dịu dàng và tháo vát. Sau khi ba em bị bắt thì dì biến mất, vài hôm sau có người đến nói đã mua lại căn nhà này. Em xem giấy tờ thì người bán đứng tên dì. Trước đó, có lần em tình cờ nghe ba và dì nói chuyện, có nhắc đến việc sang tên nhà, đất đai và tài khoản ngân hàng cho một người bà con của dì để đề phòng người ta tịch thu. Có lẽ trước đó ba em đã biết có người muốn hại mình. – Tôi nói hết mọi chuyện, chỉ không nói người đó là bà Hạnh. Lời hứa với bà ta, tôi sẽ giữ đến cùng.
Quân lúc này xoay tôi nằm thẳng ra, chồm người dậy, nhìn vào mắt tôi mà nói: Anh xin lỗi!
Tôi chau mày khó hiểu. Chuyện này thì liên quan gì đến anh mà phải xin lỗi?
– Đáng ra anh phải gặp em sớm hơn, cùng em trải qua thời gian khó khăn, không để em phải cực khổ đi làm. – Nhìn vào đôi mắt xót xa của Quân và giọng nói chân thành, tôi biết anh thật sự đang đau lòng vì tôi, thật sự có suy nghĩ như thế chứ không phải chỉ nói cho có.
Tôi nhoẻn miệng cười, với tay xoa gò má anh: Chẳng phải anh đã ở đây rồi sao?
– Nhưng anh không cùng em vượt qua lúc khủng hoảng nhất. – Quân vẫn không ngừng cắn rứt.
Tôi mỉm cười, nhìn anh với tất cả âu yếm và yêu thương. Nâng người mình lên, tôi chủ động tìm môi anh. Ngay khi đôi môi chúng tôi gặp nhau, anh đỡ lấy gáy tôi, dịu dàng mà cũng thật cuồng nhiệt hôn tôi. Nụ hôn dịu ngọt nhưng ghi khắc, mạnh mẽ như từng đợt sóng miệt mài sô bờ cát rồi rút đi thật êm ả, như từng hạt mưa mát lành rơi xuống đất cho cỏ cây xanh tươi, như ánh nắng, như cơn gió, như chính cái nhấn nhá hạnh phúc trong tim tôi lúc này. Trong một khoảnh khắc, tôi tận hưởng tất cả những cảm nhận tuyệt vời nhất.
Giờ phút này, tôi không cần biết tương lai ra sao, sẽ bấp chấp ở bên anh cho đến khi nào anh không cần đến tôi nữa. Đã dám yêu, tôi sẽ dám đi đến cùng để bảo vệ tình cảm này. Chỉ cần một ngày nào anh còn bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
*
Dù đang say sưa ngủ, tôi vẫn nghe được tiếng mở cửa, cảm giác được có một người đang nhìn mình. Vòng ôm của Quân vẫn nằm trên eo, tôi lập tức mở bừng mắt. Hướng cái nhìn về đuôi giường, bà Hạnh đang đứng ở đó. Bà ta bình thản nhìn tôi, vẻ mặt không mấy bàng hoàng, giống như đã biết trước sẽ có chuyện này.
Bà Hạnh im lặng, ra đóng cửa phòng, chốt lại, rồi quay lại đứng cuối giường. Nghe tiếng động, Quân cũng dần tỉnh giấc.
Tôi không rõ có phải vì chưa tỉnh ngủ hay không mà trong lòng tôi hoàn toàn không hề trấn động. Nhìn qua Quân, tôi thấy nét mặt anh cũng hết sức bình thản.
– Ông ấy không về, chỉ có mình dì về thôi. – Như để chấn an chúng tôi, bà Hạnh nói trong lúc cả hai từ từ ngồi dậy.
Tôi lúc này không hề lo lắng về điều đó, kinh hãi nhìn đồng hồ để bàn. Đã là tám giờ sáng. Tại sao lại không có báo thức?
– Chết tiệt! Muộn học mất rồi! – Tôi cau có.
– Hôm nay bắt đầu nghỉ đông mà, hôm qua em không nghe à? – Quân mím mím môi để không cười, tay xoa xoa đầu tôi, xem như bà Hạnh không hề có mặt.
– Hai đứa yêu nhau? – Nhìn là biết rồi, tôi không hiểu sao bà Hạnh còn muốn hỏi lại.
– Phải. – Ngạo Quân lạnh lùng xác nhận.
– Đã xảy ra chuyện đó? – Bà Hạnh nhướn mày.
– Phải. – Lại là Quân.
Tôi quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn thẳng vào bà Hạnh. Ở trong chăn, bàn tay anh nắm lấy bàn tay tôi, siết nhẹ. Chúng tôi đến giờ vẫn chưa có chuyện gì quá giới hạn, anh nói như vậy chẳng khác nào thách thức ba mình.
Mặt bà Hạnh rõ nghiêm trọng, bước chân đến ngồi xuồng ghế như sợ mình đứng không vững. Day day thái dương, bà trầm giọng: Con biết tính ba mình hơn ai hết. Ông ấy rất trọng sĩ diện và danh dự, chuyện này sẽ không có cái kết tốt đẹp đâu.
– Con sẽ tìm cách. Xin dì cũng giúp chúng con! – Ngạo Quân ngay cả khi mở miệng ra nhờ vả khí chất vẫn toát ra sự lạnh lùng và cao ngạo. Anh đâu phải con người sinh ra để đứng dưới người khác, chịu mở miệng ra nhờ vả đã là khó tin.
– Dì chỉ có thể giấu cho hai đứa đến khi không thể giấu được nữa. – Bà Hạnh thở dài.
– Với lại xin dì đừng nói ra chuyện An không phải con của dì! – Điều Quân lo lắng, tôi có thể hiểu. Nếu biết tôi lừa gạt bà Hạnh, ông Hùng sẽ làm tôi chết đi sống lại ở địa ngục, không chỉ đơn giản cấm cản tôi và Quân đâu.
– Dì biết rồi. – Bà Hạnh gật đầu, sau đó đứng lên rời đi. Nghĩ gì đó, bà quay lại đứng dưới cuối giường: Nhớ dùng biện pháp phòng tránh, nếu không sẽ là hai mạng người đấy. – Dứt lời, bà đi ra ngoài.
Còn lại trong phòng, tôi vừa ngại, vừa có chút hoang mang.
– Ba anh đáng sợ lắm sao? – Tôi không hiểu nhiều về ông Hùng.
– Em cảm thấy anh thế nào? – Quân chợt hỏi câu không liên quan.
– Lạnh lùng, bá đạo, nguy hiểm. – Tôi chỉ nói ra những gì mình cảm thấy về Quân khi chưa yêu nhau. Mới sáng sớm, không nên diễn kịch sến.
– Anh là con của ba anh. – Một câu nhấn mạnh của Quân, tôi hiểu ra mọi chuyện. Ngạo Quân biết rõ Tường là con trai nhưng vẫn không hành động, yên ắng đợi cậu ta giở trò mới ra mặt, việc anh xử đội nhảy và buộc Khoa phải đẩy Diệu My nữa, tất cả đều cho thấy Ngạo Quân rất hiểm, rất độc. Và anh là con trai ông Hùng
Chương 18
Tôi nhăn mặt, da gà chợt nổi lên, hai thái dương đau buốt khi nghe Quân nói Giáng Sinh năm nay sẽ cùng nhau sang Nhật dã ngoại. Chỉ nghe đến thôi tôi đã tự động run cầm cập vì lạnh. Hơn nữa, “cùng nhau” ở đ
đây còn có Khoa, Nhật và My. Theo như Quân nói thì năm nào bọn họ cũng đi chơi Giáng Sinh. Năm nay đích thân ông Hùng đã gọi điện ra chỉ thị đưa tôi đi cùng.
– Tại sao lại là Nhật? – Tôi nhăn mặt.
– Ở đó đẹp lắm! Thế em thích nước khác à? – Quân vô thức vuốt nhẹ tóc tôi.
Hiện tại thì tôi đang ngồi trong lòng anh.
– Chim nó còn biết đường bay tránh rét, gấu to như thế còn phải ngủ đông, tại sao con người lại tìm nơi lạnh để đến như thế? – Tôi bắt đầu phàn nàn. Tôi không có sở thích du lịch, đã thế còn là một nơi lạnh đến muốn rụng hết những ngón chân thì lại càng không.
– Thế thì đi Nha Trang nhé! Đảm bảo là không lạnh. – Quân hình như cũng biết tôi ghét lạnh. Đúng là như thế. Dù đặc trưng của Đà Lạt là lạnh, nhưng mà ở từ bé thì dần c