Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền (xem 4151)

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

ng vẻ ngoài băng lãnh và xa cách này lại trẻ con đến vậy. Tôi bật cười, rướn người hôn lên má anh một cái.
Anh mỉm cười, tay tìm bàn tay tôi, mang áp lên mặt mình, rồi hôn lên đó. Anh giữ tay tôi như thế rất lâu, sau đó mới lên tiếng: Thật ra anh từng là đứa hư lắm, sau này sẽ kể cho em nghe quá khứ của anh. Chính em là người làm anh trở lại với trường học và đi đúng hướng đấy.
Tôi im lặng không nói, nép sát mình vào người anh hơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có ý nghĩa đến thế với một ai đó. Thực sự, tình yêu của anh làm tôi hạnh phúc không chỉ vì được yêu thương, mà còn hạnh phúc vì bản thân cảm thấy mình có giá trị, sống có ích vì rất ý nghĩa với cuộc đời người khác
Chương 17
Mới chiều hôm qua tôi còn mang tâm trạng phấn khởi vì được tháo bột sớm hai tuần, có thể đi lại thoải mái và cử động dễ dàng, thì sáng nay khi đến trường, tâm trạng tôi lập tức rối tung lên. Cuốn phim quay lại buổi văn nghệ của trường đã được Nhật chế tác xong, hiện đang chiếu trên chiếc TV 42” mới được ráp tại hành lang chính của trường. Xuyên suốt đoạn phim đó là những tiết mục văn nghệ tuyệt vời, những gương mặt khán giả rạng rỡ vỗ tay, và Ngạo Quân vừa cõng vừa hôn lên má tôi. Chết tiệt! Mẹ kiếp Minh Nhật, cậu rốt cuộc là có ý gì đây?
Cuốn phim được chiếu đi chiếu lại từ sớm, cảnh này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, được rất nhiều người chứng kiến, cho nên khi tôi xuất hiện, mọi người đều lén nhìn ngó và xì xầm.
Không thể kiềm chế được sự rối loạn trong lòng, gương mặt tôi càng lúc càng nóng lên, bàn tay vo lại thành nắm. Ngay lúc ấy, một bàn tay lành lạnh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi lên sân thượng.
Lúc này, khi chỉ có hai đứa, tay tôi đan vào tay Quân, siết chặt. Chuyện này một khi đã đồn ra thì không khó đoán nó sẽ đến tai ba Quân. Chuyện của chúng tôi mới bắt đầu đã kết thúc sao?
Nghĩ đến đây, cả người tôi không kiềm chế được mà run rẩy, chân không còn sức lực.
– Anh ở đây! – Kéo tôi vào lòng, anh thì thầm.
– Em sợ lắm, ba anh sẽ phản đối. – Tôi sắp khóc đến nơi. Mỗi khi nghe anh trấn an như thế, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Thế nhưng cảm giác tuyệt vời thế này, khi không còn nữa thì tôi phải làm sao.
– Thật ra công bố cũng là cách tốt, vì chúng ta không thể giấu mãi. Ba anh đi công tác qua lại các chi nhánh, phải sang năm mới về, từ giờ đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách.
Tôi im lặng không nói, dựa sát vào người anh, để bản thân mình yên ổn trong lòng anh. Từ ngày yêu Quân, tôi biết mình đã thay đổi nhiều, hay sợ hãi và trở nên yếu đuối. Thật ra không phải tôi đổi tính đổi nết, chính anh đã làm tôi an tâm đến mức dám sống thật với con người hay lo sợ của mình.
Có Quân bên cạnh, tôi bắt đầu vững tâm. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, ai nói, ai bàn tán, với tôi không quan trọng, người hạnh phúc là bản thân tôi, khi đau khổ cũng không phải họ gánh thay tôi. Chung quy, họ chẳng là gì trong cuộc đời tôi cả.
Sau sự việc đó, trên diễn đàn trường, trong mục “Trò chuyện linh tinh” nổi lên một topic “Sự thật đáng kinh tởm sau dáng vẻ hiền lành của Minh An”. Ban đầu tôi vốn không hề hay biết đến chuyện này, nhưng vì bị Quân bắt nghỉ làm, ở nhà học bài xong rảnh rỗi, tôi mon men lên diễn đàn trường thì phát hiện. Nhìn cái tiêu đề topic nóng hổi luôn được kéo lên trên đầu, tôi bật cười. Nhìn tôi mà hiền lành sao?
Tôi kích vô, mắt dõi theo từng dòng chữ dùng kích cỡ khá to như thể hiện sự phẫn nộ. Đầu đuôi chung quy nói về tôi, nghi án yêu thầy giáo hồi ở Trung Anh đã bị bạn học này đào bới lên, rồi chuyện tôi hay học cũng hotboy Minh Nhật, sau đó cậu ấy còn bế tôi về lớp. Cuối cùng, câu kết luận rất hoành tráng thế này: “Phía sau gương mặt hiền lành, trầm tĩnh đó là một đứa con gái đỏng đảnh, lẳng lơ, qua tay hết người này đến người khác. Là bạn học cùng trường, không thể nhìn hoàng tử Ngạo Quân bị nó lừa được. Mọi người hãy cùng nhau ký đơn đề nghị đuổi học nó, đào thải thứ rác rưởi này ra khỏi Đông Anh ngay lập tức!”
Tôi vừa đọc đến chữ cuối cùng, chưa kịp biết trong lòng mình là cảm giác gì thì màn hình laptop bất ngờ bị gập xuống.
– Đừng quan tâm! – Ngay sau đó, giọng nói Quân vang lên, đồng thời một vòng ôm ấm áp quấn lấy cổ tôi từ phía sau.
– Em chỉ muốn hiểu chuyện thế gian một chút. – Tôi vỗ nhè nhẹ vào tay anh, muốn anh biết tôi không hề vì những lời nhảm nhí đó mà khó chịu.
– Em chỉ cần quan tâm và hiểu một mình anh thôi. – Anh thu tay về, không ôm cổ tôi nữa, dứt khoát bế tôi lên, sau đó đi về giường, để tôi ngồi trên lòng anh.
Tôi nép người vào lồng ngực vững chắc của Quân, lòng hoàn toàn bình yên. Đối với tôi, anh và kết quả học tập là hai điều duy nhất tôi để tâm. Đã gọi là người ngoài, tức là họ đứng ngoài cuộc đời của tôi, hà tất phải xem trọng đến mức để tâm.
Không được đi làm nữa, tôi có nhiều thời gian hơn cho sách vở và học tập, do đó dù phải đối mặt với dư luận, kết quả học tập của tôi không hề giảm sút. Ngoài những giờ lên lớp, Quân cùng tôi đến thư viện đọc sách, ở nhà còn mang bài tập qua cùng làm với tôi. Chính vì thế, kết quả học tập của anh cũng bắt đầu tốt lên. Đối với điều này, Quân tỏ ra rất bình thản, còn tôi thì trong lòng phấn khởi vô cùng. Có thể cùng nhau tiến về phía trước, còn gì làm cho những người yêu nhau hạnh phúc hơn. Tôi biết Quân vốn thông minh, lười học nên kết quả mới tệ như thế, nhưng trong lòng vẫn âm thầm kiêu hãnh vì bản thân có ý nghĩa và có thể làm người mình yêu thay đổi.
Mỗi ngày đến lớp, tôi rất ưu ái nhận được vô số giấy tờ chửi bới để trên bàn. Những người này chửi trên diễn đàn hình như lo lắng tôi không đọc được nên phải nhọc công thế này. Ban đầu tôi có mở ra đọc vài cái, về sau Quân thẳng tay ném chúng vào sọt rác, không cho tôi đọc nữa. Hôm nay, giấy trên bàn tôi nhiều hơn gấp đôi, gấp ba bình thường, còn cả một tấm hình. Trong đó, một chàng trai đang nắm tay tôi, quay lưng lại không thấy mặt, chỉ có mình tôi biết đó là Anh Khoa, tấm hình này bị chụp lén vào thời gian tôi cùng cậu ta hẹn hò.
Vì ngày nào cũng giúp tôi vất đống rác này đi, Quân đang đứng ngay bên cạnh nên cũng đã nhìn thấy tấm hình. Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng cầm nó lên, sau đó vo tròn lại, nét mặt lạnh đi vài phần, đáy mắt như có lửa phẫn nộ mà cũng có băng lạnh lẽo. Tôi đứng im lặng, nhìn anh vơ hết giấy tờ trên bàn tống vào sọt rác, sau đó lạnh lùng đi về chỗ mà không nói gì. Hình như lần này anh thật sự giận.
Tôi không khó chịu hay tự ái gì về thái độ của anh. Đừng nghĩ yêu là phải tin tưởng tuyệt đối. Khi yêu càng nhiều, càng khó tin người kia, một phần vì sợ mất đi, một phần vì sợ mình quá đắm chìm sẽ không có lối thoát nếu mọi chuyện kết thúc. Tôi không thích mang quá khứ kể cho người khác nghe, nhưng tối nay có lẽ nên giải thích với Ngạo Quân. Anh ấy có quyền biết mọi chuyện.
Yêu đương rồi giận hờn, tôi thấy nó cũng chẳng có gì nghiêm trọng, vì thế hoàn toàn bình thường chú tâm vào những tiết học. Hôm nay chúng tôi có chín tiết, vì vậy buổi trưa sẽ ăn tại trường để chiều học bốn tiết phụ đạo. Thời gian này, Quân luôn cùng tôi ăn trưa, c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
‘Xin bố đừng làm vậy, chồng con vẫn còn đắp chiếu nằm ở kia!’

Mệt rồi thì cứ nghỉ đi!

Truyện Đừng Đùa Với Gái Ngoan Full

Giấc Mơ Tình Yêu

Tử vi ngày 16/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo