chắn phải có lý do gì đấy thì mới đột ngột về gặp Hạ Vũ như vậy. Lại còn nói không gặp sẽ không có cơ hội. Lúc ấy Hạ Vũ đã định hỏi rõ nhưng nghĩ lại chỉ là bạn bè bình thường, Hạ Vũ không nên hỏi nhiều nên chỉ im lặng lắng nghe.
Nghỉ hè… Hạ Vũ lại tất bật với các lớp học thêm và lịch học dày kín nên thời gian lên mạng nói chuyện với Đức cũng thưa dần đi. Sắp đến sinh nhật Hạ Vũ cũng gần với ngày Anh Khánh – anh họ, con đầu của anh trai mẹ Hạ Vũ sống ở Hà Nội kết hôn nên bố mẹ quyết định cho Hạ Vũ ra Hà Nội dự đám cưới và thưởng cho con bé vài ngày nghỉ ngơi du lịch.
Hạ Vũ vui mừng lắm, đây không phải lần đầu tiên được ra Hà Nội chơi nhưng các lần trước con bé còn nhỏ nên không được dẫn đi nhiều nơi. Lần này ra chắc chắn Hạ Vũ sẽ nhờ Đức dẫn đến những nơi mình muốn vì khi biết tin sắp được gặp Hạ Vũ, Đức đã rất vui mừng nhận lời. Hạ Vũ háo hức chờ ngày được thăm lại Hà Nội và được gặp người bạn tốt bụng này!
Chương 29
Đám cưới của anh Khánh diễn ra ở khách sạn với rất nhiều người thân và bạn bè. Anh là một ông chủ lớn kết hôn hơi muộn ở tuổi ba mươi lăm. Bác trai mất đã lâu, một mình anh lập thân lập nghiệp ở Hà Nội bây giờ đã là giám đốc một công ty Dược có tiếng trên thị trường cả nước. Bác gái vốn không thích sống ở thủ đô ồn ào nên quyết định vẫn ở quê, nhà bác cách nhà Hạ Vũ một đoạn đường.
Khi đám cưới tổ chức xong, bố mẹ Hạ Vũ về trước còn Hạ Vũ và bác gái trở về ngôi nhà bốn tầng mà anh đã mua ở phố Nguyên Hồng. Hạ Vũ được bố mẹ cho phép ở lại chơi năm ngày cùng bác trông nhà cho anh chị đi nghỉ tuần trăng mật ở Hạ Long. Tối hôm đó Đức đi xe máy đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ xin phép bác rồi cùng Đức đi thăm thủ đô.
Gặp lại Hạ Vũ Đức tỏ ra rất vui. Anh chở Hạ Vũ vòng qua Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền, vòng qua ngắm cảnh Hồ Tây rồi chở Hạ Vũ đến trường Báo chí thăm quan. Sau đó Đức chở Hạ Vũ về gần nhà con bé, chọn một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi nói chuyện. Hạ Vũ đang tíu tít kể chuyện này chuyện kia thì nhận ra Đức có vẻ rất buồn và ít nói.
“Anh sao vậy? Lần này gặp em anh không vui hay có chuyện gì xảy ra?”
“Anh có chuyện đang suy nghĩ và chưa biết nên như thế nào?”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ anh muốn anh tốt nghiệp đại học xong thì sang nước Anh du học… Anh chưa biết có đi hay không?”
“Ồ, sao lại chưa biết. Cơ hội tốt như vậy phải đi chứ. Sao lại bỏ lỡ?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Em muốn anh đi?”
“Thế không đi thì anh ở lại làm gì? A… Hay là anh không nỡ xa bạn gái?” Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới đề cập đến vấn đề riêng tư của Đức.
“Anh chỉ có mỗi cô bạn gái là em và cô ấy bảo anh nên đi.” Đức thản nhiên đáp.
“Ơ… Vậy, vậy là anh không nỡ xa người yêu à?” Hạ Vũ rụt rè nhỏ giọng.
Tự nhiên ánh mắt của Đức nhìn Hạ Vũ có phần vô cùng khó hiểu, Hạ Vũ bắt đầu linh cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra. Tự nhiên người con bé nóng lên bừng vì ánh mắt đó, không gian trở nên ngột ngạt. Cái oi nóng của tháng sáu làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Anh Đức… Anh, anh đừng có nhìn em như thế! Em không quen.” Hạ Vũ lí nhí.
Ngàn vạn lần Hạ Vũ cầu mong Đức đừng nói ra điều gì đó và sau câu nhắc nhở của Hạ Vũ, Đức đã giật mình nhanh chóng thu ánh mắt ấy trở về vẻ mặt bình thường. Đức bắt đầu hướng câu chuyện sang những nội dung khác như về chuyện học tập và ôn thi của Hạ Vũ. Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đức cứ giữ mãi tình bạn này với con bé, đừng thay đổi gì cả thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Mấy ngày liền Hạ Vũ và Đức liên tục gặp nhau. Anh đưa Hạ Vũ đến tất cả những nơi Hạ Vũ yêu cầu: cùng nhau đi ăn uống, đi đạp vịt ở Hồ Tây, đi Vincom City chơi điện tử, vòng qua phố Đinh Lễ mua sách truyện… Chỉ còn ngày mai thôi là Hạ Vũ phải trở về quê, Đức tỏ ra tiếc nuối: “Em không ở lại thêm được nhỉ? Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi!”
“Bố mẹ muốn em về trước sinh nhật của mình. Sáng mai anh Khánh nhà em sẽ lái xe đưa em và bác về quê.”
“Tiếc thật. Tối nay em cũng phải về nhà anh Khánh sớm à?”
“Vâng, hôm nay bác em nấu cơm, anh chị em đi tuần trăng mật về rồi cả nhà cùng ăn. Có lẽ bây giờ chúng ta chia tay thôi.” Hạ Vũ nói và ra hiệu đưa tay bey bye trước mặt Đức.
Bỗng nhiên Đức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hạ Vũ đang cười thì ngạc nhiên dừng lại, ngây ngô nhìn Đức: “Sao lại giữ tay em lại?”
“Anh nắm tay em một lần không được à? Bạn bè nắm tay nhau có sao đâu.”
Hạ Vũ cảm thấy nắm tay cũng chẳng chết ai, dù sao Đức có vẻ cũng sắp đi rất xa rồi.
Đúng như lời Đức nói, bạn bè thì tiếc gì cái nắm tay. Hạ Vũ không giật tay ra mà để im cho Đức nắm nhẹ bàn tay mình như vậy. Tay anh rất ấm, cảm giác gần gũi và thân thuộc như người thân vậy. Một lúc sau Đức mới buông tay Hạ Vũ ra để con bé đi vào nhà.
“Tạm biệt anh!”
“Tạm biệt Hạ Vũ!”
* * *
10 giờ đêm bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu. Chị Vân – vợ anh Khánh còn thức liền chạy ra nghe điện thoại và gọi lớn:
“Hạ Vũ, em có điện thoại của bạn này!”
“Dạ, em ra nghe đây.” Hạ Vũ đáp, biết chắc là Đức vì số máy của nhà anh Khánh, Hạ Vũ chỉ cho mình Đức và Đức cũng cho Hạ Vũ số máy bàn ở nhà để tiện liên lạc với nhau mấy ngày vừa qua.
“Có chuyện gì gọi cho em khuya vậy?”
“Hạ Vũ… Anh không muốn đi du học. Em có thể bảo anh đừng đi được không?” Giọng Đức nói rất to, hình như anh không ở nhà bởi bên ngoài vẫn rất ồn ào và vọng vào nhiều tiếng la hét hát hò ầm ĩ.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Vũ không đáp mà lo lắng hỏi.
“Anh đang ở buổi tiệc sinh nhật bạn. Định rủ em đi cùng nhưng em phải về ăn cơm cùng anh chị mà… Hạ Vũ, anh đang rất tỉnh táo, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần nữa. Em thực sự muốn anh đi du học sao? Chúng ta sẽ phải xa nhau bốn năm, không được tỉnh thoảng gặp nhau, em có buồn không?”
“Thì chúng ta vốn là bạn trên mạng mà. Ra nước ngoài anh vẫn có mạng đừng nói với em là nước Anh không có nha.” Hạ Vũ đùa và cười vui vẻ.
“Đức, ra uống tiếp đi, ông trốn ra đây gọi điện cho cô bé người yêu à?” Có một giọng nói hét rất lớn vào điện thoại làm Hạ Vũ giật mình.
Rồi Hạ Vũ nghe loáng thoáng thấy có tiếng rơi vỡ của thủy tinh, tiếng loảng xoảng xô đẩy nhau và tiếng nhiều ngươi nhốn nháo xong im bặt. Điện thoại đã bị ngắt và không còn tín hiệu. Hạ Vũ lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có số điện thoại nơi Đức vừa gọi nên con bé đành trở về phòng đi ngủ.
Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rất to và ồn ào làm Hạ Vụ trằn trọc khó ngủ. Không biết Đức đã về nhà chưa? Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy lo lắng. Không phải là Hạ Vũ không hiểu những gì Đức đang nói, nhưng Hạ Vũ rất sợ ai đó nói thích mình, Hạ Vũ sợ những cảm giác yêu thương, sợ phải thay đổi từ tình bạn sang một tình cảm khác. Quan trọng với Hạ Vũ, Đức như một người anh trai đáng mến của mình.
Hạ Vũ bật dậy, rón rén xuống tầng một và đắn đo, bấm số nhà của Đức. Hạ Vụ hơi run run khi nghe thấy giọng người phụ nữ trung tuổi a lô, hình như là mẹ Đức:
“Bác ơi anh Đức về chưa ạ? Cháu muốn gặp anh Đức?”
“Cháu là…” Người phụ nữ dừng lại một lúc suy nghĩ rồi không đợi Hạ Vũ trả lời, bà lên tiếng: “Cháu là Hạ Vũ đúng không? Bác là mẹ Đức. Nó không có bạn gái nào ngoài cháu và tên cháu được nó nhắc hàng nghìn lần với bác rồi. Cháu đang ở Hà Nội?”
“Dạ… vâng ạ!” Hạ Vũ có phần kinh ngạc và xúc động khi nghe c
Nghỉ hè… Hạ Vũ lại tất bật với các lớp học thêm và lịch học dày kín nên thời gian lên mạng nói chuyện với Đức cũng thưa dần đi. Sắp đến sinh nhật Hạ Vũ cũng gần với ngày Anh Khánh – anh họ, con đầu của anh trai mẹ Hạ Vũ sống ở Hà Nội kết hôn nên bố mẹ quyết định cho Hạ Vũ ra Hà Nội dự đám cưới và thưởng cho con bé vài ngày nghỉ ngơi du lịch.
Hạ Vũ vui mừng lắm, đây không phải lần đầu tiên được ra Hà Nội chơi nhưng các lần trước con bé còn nhỏ nên không được dẫn đi nhiều nơi. Lần này ra chắc chắn Hạ Vũ sẽ nhờ Đức dẫn đến những nơi mình muốn vì khi biết tin sắp được gặp Hạ Vũ, Đức đã rất vui mừng nhận lời. Hạ Vũ háo hức chờ ngày được thăm lại Hà Nội và được gặp người bạn tốt bụng này!
Chương 29
Đám cưới của anh Khánh diễn ra ở khách sạn với rất nhiều người thân và bạn bè. Anh là một ông chủ lớn kết hôn hơi muộn ở tuổi ba mươi lăm. Bác trai mất đã lâu, một mình anh lập thân lập nghiệp ở Hà Nội bây giờ đã là giám đốc một công ty Dược có tiếng trên thị trường cả nước. Bác gái vốn không thích sống ở thủ đô ồn ào nên quyết định vẫn ở quê, nhà bác cách nhà Hạ Vũ một đoạn đường.
Khi đám cưới tổ chức xong, bố mẹ Hạ Vũ về trước còn Hạ Vũ và bác gái trở về ngôi nhà bốn tầng mà anh đã mua ở phố Nguyên Hồng. Hạ Vũ được bố mẹ cho phép ở lại chơi năm ngày cùng bác trông nhà cho anh chị đi nghỉ tuần trăng mật ở Hạ Long. Tối hôm đó Đức đi xe máy đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ xin phép bác rồi cùng Đức đi thăm thủ đô.
Gặp lại Hạ Vũ Đức tỏ ra rất vui. Anh chở Hạ Vũ vòng qua Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền, vòng qua ngắm cảnh Hồ Tây rồi chở Hạ Vũ đến trường Báo chí thăm quan. Sau đó Đức chở Hạ Vũ về gần nhà con bé, chọn một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi nói chuyện. Hạ Vũ đang tíu tít kể chuyện này chuyện kia thì nhận ra Đức có vẻ rất buồn và ít nói.
“Anh sao vậy? Lần này gặp em anh không vui hay có chuyện gì xảy ra?”
“Anh có chuyện đang suy nghĩ và chưa biết nên như thế nào?”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ anh muốn anh tốt nghiệp đại học xong thì sang nước Anh du học… Anh chưa biết có đi hay không?”
“Ồ, sao lại chưa biết. Cơ hội tốt như vậy phải đi chứ. Sao lại bỏ lỡ?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Em muốn anh đi?”
“Thế không đi thì anh ở lại làm gì? A… Hay là anh không nỡ xa bạn gái?” Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới đề cập đến vấn đề riêng tư của Đức.
“Anh chỉ có mỗi cô bạn gái là em và cô ấy bảo anh nên đi.” Đức thản nhiên đáp.
“Ơ… Vậy, vậy là anh không nỡ xa người yêu à?” Hạ Vũ rụt rè nhỏ giọng.
Tự nhiên ánh mắt của Đức nhìn Hạ Vũ có phần vô cùng khó hiểu, Hạ Vũ bắt đầu linh cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra. Tự nhiên người con bé nóng lên bừng vì ánh mắt đó, không gian trở nên ngột ngạt. Cái oi nóng của tháng sáu làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Anh Đức… Anh, anh đừng có nhìn em như thế! Em không quen.” Hạ Vũ lí nhí.
Ngàn vạn lần Hạ Vũ cầu mong Đức đừng nói ra điều gì đó và sau câu nhắc nhở của Hạ Vũ, Đức đã giật mình nhanh chóng thu ánh mắt ấy trở về vẻ mặt bình thường. Đức bắt đầu hướng câu chuyện sang những nội dung khác như về chuyện học tập và ôn thi của Hạ Vũ. Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đức cứ giữ mãi tình bạn này với con bé, đừng thay đổi gì cả thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Mấy ngày liền Hạ Vũ và Đức liên tục gặp nhau. Anh đưa Hạ Vũ đến tất cả những nơi Hạ Vũ yêu cầu: cùng nhau đi ăn uống, đi đạp vịt ở Hồ Tây, đi Vincom City chơi điện tử, vòng qua phố Đinh Lễ mua sách truyện… Chỉ còn ngày mai thôi là Hạ Vũ phải trở về quê, Đức tỏ ra tiếc nuối: “Em không ở lại thêm được nhỉ? Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi!”
“Bố mẹ muốn em về trước sinh nhật của mình. Sáng mai anh Khánh nhà em sẽ lái xe đưa em và bác về quê.”
“Tiếc thật. Tối nay em cũng phải về nhà anh Khánh sớm à?”
“Vâng, hôm nay bác em nấu cơm, anh chị em đi tuần trăng mật về rồi cả nhà cùng ăn. Có lẽ bây giờ chúng ta chia tay thôi.” Hạ Vũ nói và ra hiệu đưa tay bey bye trước mặt Đức.
Bỗng nhiên Đức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hạ Vũ đang cười thì ngạc nhiên dừng lại, ngây ngô nhìn Đức: “Sao lại giữ tay em lại?”
“Anh nắm tay em một lần không được à? Bạn bè nắm tay nhau có sao đâu.”
Hạ Vũ cảm thấy nắm tay cũng chẳng chết ai, dù sao Đức có vẻ cũng sắp đi rất xa rồi.
Đúng như lời Đức nói, bạn bè thì tiếc gì cái nắm tay. Hạ Vũ không giật tay ra mà để im cho Đức nắm nhẹ bàn tay mình như vậy. Tay anh rất ấm, cảm giác gần gũi và thân thuộc như người thân vậy. Một lúc sau Đức mới buông tay Hạ Vũ ra để con bé đi vào nhà.
“Tạm biệt anh!”
“Tạm biệt Hạ Vũ!”
* * *
10 giờ đêm bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu. Chị Vân – vợ anh Khánh còn thức liền chạy ra nghe điện thoại và gọi lớn:
“Hạ Vũ, em có điện thoại của bạn này!”
“Dạ, em ra nghe đây.” Hạ Vũ đáp, biết chắc là Đức vì số máy của nhà anh Khánh, Hạ Vũ chỉ cho mình Đức và Đức cũng cho Hạ Vũ số máy bàn ở nhà để tiện liên lạc với nhau mấy ngày vừa qua.
“Có chuyện gì gọi cho em khuya vậy?”
“Hạ Vũ… Anh không muốn đi du học. Em có thể bảo anh đừng đi được không?” Giọng Đức nói rất to, hình như anh không ở nhà bởi bên ngoài vẫn rất ồn ào và vọng vào nhiều tiếng la hét hát hò ầm ĩ.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Vũ không đáp mà lo lắng hỏi.
“Anh đang ở buổi tiệc sinh nhật bạn. Định rủ em đi cùng nhưng em phải về ăn cơm cùng anh chị mà… Hạ Vũ, anh đang rất tỉnh táo, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần nữa. Em thực sự muốn anh đi du học sao? Chúng ta sẽ phải xa nhau bốn năm, không được tỉnh thoảng gặp nhau, em có buồn không?”
“Thì chúng ta vốn là bạn trên mạng mà. Ra nước ngoài anh vẫn có mạng đừng nói với em là nước Anh không có nha.” Hạ Vũ đùa và cười vui vẻ.
“Đức, ra uống tiếp đi, ông trốn ra đây gọi điện cho cô bé người yêu à?” Có một giọng nói hét rất lớn vào điện thoại làm Hạ Vũ giật mình.
Rồi Hạ Vũ nghe loáng thoáng thấy có tiếng rơi vỡ của thủy tinh, tiếng loảng xoảng xô đẩy nhau và tiếng nhiều ngươi nhốn nháo xong im bặt. Điện thoại đã bị ngắt và không còn tín hiệu. Hạ Vũ lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có số điện thoại nơi Đức vừa gọi nên con bé đành trở về phòng đi ngủ.
Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rất to và ồn ào làm Hạ Vụ trằn trọc khó ngủ. Không biết Đức đã về nhà chưa? Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy lo lắng. Không phải là Hạ Vũ không hiểu những gì Đức đang nói, nhưng Hạ Vũ rất sợ ai đó nói thích mình, Hạ Vũ sợ những cảm giác yêu thương, sợ phải thay đổi từ tình bạn sang một tình cảm khác. Quan trọng với Hạ Vũ, Đức như một người anh trai đáng mến của mình.
Hạ Vũ bật dậy, rón rén xuống tầng một và đắn đo, bấm số nhà của Đức. Hạ Vụ hơi run run khi nghe thấy giọng người phụ nữ trung tuổi a lô, hình như là mẹ Đức:
“Bác ơi anh Đức về chưa ạ? Cháu muốn gặp anh Đức?”
“Cháu là…” Người phụ nữ dừng lại một lúc suy nghĩ rồi không đợi Hạ Vũ trả lời, bà lên tiếng: “Cháu là Hạ Vũ đúng không? Bác là mẹ Đức. Nó không có bạn gái nào ngoài cháu và tên cháu được nó nhắc hàng nghìn lần với bác rồi. Cháu đang ở Hà Nội?”
“Dạ… vâng ạ!” Hạ Vũ có phần kinh ngạc và xúc động khi nghe c