ừ bỏ ý định, không vùng vẫy nữa, hắn vặn người mấy cái, vẫn ôm tôi trong tay, điều chỉnh tư thế thích hợp hơn. Tôi gối đầu lên bả vai hắn, còn hắn nằm lên chăn bông phía dưới, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi.
Gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ lùa vảo phòng, tôi chỉ mặc đồ ngủ ở nhà, trong nhà tôi thường đóng kín cửa nên rất ấm, ai biết tên này lại dở hơi bơi ngửa mở cửa sổ làm gì, pijama heo hồng của tôi nhất thời như mỏng đi vài lớp khiến tôi lạnh run, theo lẽ thường tình nhích sát vào vật thể phát ra hơi ấm duy nhất trong phòng thêm một chút nữa. Cơ thể người này luôn ấm áp như thế, mùa đông vẫn luôn là lò sưởi di động của tôi đấy.
Ngày còn là học sinh, tôi ghét nhất phải đi học vào những ngày gió mùa về, miền Bắc thời điểm đó đặc biệt lạnh giá, tôi ngồi học mà hai hàm răng va cầm cập vào nhau, cái gì cũng không muốn làm, lời giáo viên giảng vào tai phải lại ra tai trái, có hôm nước mũi chảy cả ra vô cùng thế thảm. Bạch công tử lại khác, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ra chơi liền chạy đến chỗ tôi lôi lôi kéo kéo ôm nhau thành một khối ngồi lắc lư trên ghế đến giờ vào tiết tiếp theo mới chịu về chỗ mình. Đám bạn trong lớp thấy thế ghen tị lắm, nhất là mấy cô gái, thường trêu chúng tôi là đôi tình nhân tình nồng ý mặn suốt ngày dính lấy nhau như kẹo cao su, còn đem cả hình tượng uyên ương của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ra trao tặng cho chúng tôi nữa. Đáng tiếc hồi đó tôi đây vốn vô cùng ngây thơ, lại cho rằng hành động của Bạch công tử với anh Kiệt chẳng có gì khác nhau, chỉ là quan tâm chăm sóc nhau như anh em thôi nên không suy nghĩ nhiều.
Có lần Bạch công tử vừa chùm áo lên người tôi vừa giảng lại cho tôi mấy đoạn tôi ngủ gật không để ý, tôi mắt chăm chú nhìn sách, tai chăm chú lắng nghe, tay bóc hạt giẻ bỏ vào miệng, thỉnh thoảng thưởng cho Bạch công tử một hạt, dĩ nhiên hạt giẻ đó không phải tôi mua. Đang rất là vui vẻ thì bên ngoài vang lên tiếng keng keng làm tôi giật bắn mình rơi cả hạt giẻ đã bóc vỏ trên tay xuống đất, miếng ăn đến miệng còn bay mất. Tôi nhìn về phía cửa lớp, thấy cô bạn gái X nào đó của Bạch công tử đang đứng ngơ ngẩn ở đó, bộ dáng kinh ngạc không thể tin, vành mắt nóng đở chỉ sợ động một chút là có thể rớt nước ra, dưới chân là bình đựng canh inox nằm nghiêng ngả, cũng may bình đó đóng chặt chứ không là có người bỏng rồi.
Tôi đẩy đẩy vai Hoàng Bách kêu hắn ra giải thích với người ta mấy câu, thế nhưng hắn chẳng buồn nhúc nhích, nhìn người ta cũng không nhìn một cái, nhét hạt giẻ vào tay tôi, giảng bài tiếp. Cô gái kia thấy vậy lập tức nước mắt rơi lã trã, khóc thất thanh, ôm mặt chạy đi rất nhanh. Mỗi khi nghĩ lại chuyện này, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy vô cùng, không chỉ với cô gái X này mà là toàn bộ những người bị cuốn vào vòng luẩn quẩn giữa tôi và Hoàng Bách. Nói cho cùng cũng là Bạch công tử nhà tôi lợi dụng người ta muốn tôi ghen, tôi lại thần kinh thô không có phản ứng, chỉ khổ người ta tiêu tốn tâm tư tình cảm cho tên dở hơi đó mà đau lòng thôi.
- Gà mái, ngày mai em muốn đi cùng không?
Tôi chớp mắt, nhìn nụ cười nhẹ tựa mây bay như có như không trên môi Hoàng Bách, lòng bỗng vui sướng, rốt cuộc khi nhắc đến chuyện này hắn cũng cười thật lòng. Tôi đoán hắn đã nghĩ thông rồi, hỏi tôi đi cùng có lẽ là muốn báo với bố chuyện của chúng tôi, coi như gián tiếp nói lời tha thứ. Tên này đúng là đứa trẻ to xác cứng đầu, đều là người một nhà với nhau hắn vẫn còn ngại ngùng, vậy mà lúc trêu trọc tôi hắn có thế đâu, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi.
Dù đã biết hắn đang ám chỉ đến chuyện gì, tôi vẫn giả bộ ngu ngơ hỏi lại.
- Gặp bố á?
Hắn không chút lảng tránh, “Ừ” một cách sảng khoái, còn đụng trán với tôi khen tôi thông minh nữa.
Sáng hôm sau tôi gọi điện báo không đến với Bảo Yến, cô nàng đang say trong tình yêu ngọt ngào nên tính tình vô cùng dễ chịu, lập tức gật đầu không ý kiến gì. Đón mẹ Lan xong, chúng tôi về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi trưa hẹn ăn cơm với bố của Bạch công tử.
Bác ấy lại gầy hơn trước, nhưng thần sắc có vẻ tốt lắm. Lần gần đây nhất tôi gặp bác ấy, tóc bác ấy đã bạc hơn phân nửa, vậy mà lúc
này lại không thấy sợi trắng nào, có lẽ bác ấy không muốn mẹ Lan và Hoàng Bách thấy mình tiều tụy nên đã nhuộm tóc rồi.
Trong một gian phòng riêng biệt, trên bàn tròn, tôi và mẹ Lan ngồi hai bên Hoàng Bách, còn bố hắn ngồi đối diện. Bác ấy có vẻ lo lắng cùng khẩn trương nhưng không dám hành động lỗ mãng, chỉ cẩn trọng nhìn về bên này. Hoàng Bách lạnh nhạt, mẹ Lan thì không được tự nhiên, mọi người đều không lên tiếng, tôi cũng không dám mở miệng, tạo thành một không khí gượng gạo có đôi phần xa cách. Nhưng cứ như vậy cũng không được, không nói ra thì sao có thể giải quyết vấn đề, tay tôi ở dưới gầm bàn kéo kéo góc áo Bạch công tử, rồi dùng ánh mắt kín đáo ra hiệu cho hắn mở lời trước.
Hắn vội vàng nắm tay tôi, trên mặt vẫn là biểu hiện trầm ổn lạnh nhạt như trước, tôi biết hắn đang hồi hộp, lại sĩ diện trước mặt bố nên mới ra vẻ như vậy. Tay hắn siết rất chặt, tôi phối hợp để mặc hắn siết, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn giống như mẹ Lan vẫn thường làm, có lẽ như thế sẽ giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
Hắn một nửa muốn mẹ với chú Đông thành đôi, nhưng càng hy vọng bố mẹ có thể tái hợp và sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại, hắn không nói, nhưng tôi hiểu hắn. Giữa bố và chú Đông, hiển nhiên trong sâu thẳm tâm can mình, Hoàng Bách vẫn sẽ chọn bố. Con người mà, dù có long trời lở đất thì vẫn luôn luôn thiên vị máu mủ huyết thống, từ xưa đến nay vốn đã vậy, không có hợp tình hợp lý, càng đừng nói đến có thuận theo lòng người hay không.
Tôi biết mẹ Lan vẫn rất yêu người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt chúng tôi đây, dù cho bác ấy đã làm những chuyện gì, đã tổn thương mẹ ra sao, thì tình yêu vẫn là tình yêu, không nói đến đạo lí, nhân quả. Nhưng nếu mẹ Lan với bác ấy tái hợp, vậy chú Đông phải làm sao bây giờ? Chú ấy là một người tốt, lại theo đuổi mẹ Lan đến tận đây, cứ như vậy gạt chú ấy sang một bên quả thực không công bằng chút nào.
Hoàng Bách len lén hít sâu một hơi, thẳng lưng nhìn về phía trước, hờ hững lên tiếng.
- Ông…_Tôi véo mạnh vào tay Hoàng Bách, hắn hơi nhăn mày, dừng lại mấy giây cân nhắc cuối cùng cũng sửa lại xưng hô._Bố… muốn nói gì với mẹ tôi thì nói đi.
Bố Hoàng Bách như được ân xá, nụ cười trên mặt sáng bừng, vội vàng “Bố…” một tiếng lại bị Hoàng Bách cướp lời. Hắn nói: “Tôi và Thảo Ngân đang yêu nhau, sau này cô ấy sẽ là con dâu của bố.” sau đó kéo tôi một đường đi thẳng ra ngoài, cả quá trình chưa tốn đến một phút.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn người đang nắm chặt tay mình, nào có con dâu chưa chào bố chồng một tiếng đã đi như thế chứ, hắn hại tôi mất hình tượng quá, còn bỏ mẹ Lan lại một mình như thế, lỡ mẹ cần giúp đỡ thì làm sao bây giờ, người này thật đáng giận mà.
Người nào đó bị tôi trừng cũng coi như không có gì, nắm tay tôi ra khỏi nhà hàng hòa vào dòng người trên đường. Hôm nay chúng tôi không đi xe mà đi taxi đến, lúc này đặc biệt giống hai đứa dở hơi dắt tay nhau tung tăng bước đi. Tôi nhìn tầng mồ hôi mỏng trên trán Bạch công tử, ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua hàng ngàn lớp mây rơi trên gư
Gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ lùa vảo phòng, tôi chỉ mặc đồ ngủ ở nhà, trong nhà tôi thường đóng kín cửa nên rất ấm, ai biết tên này lại dở hơi bơi ngửa mở cửa sổ làm gì, pijama heo hồng của tôi nhất thời như mỏng đi vài lớp khiến tôi lạnh run, theo lẽ thường tình nhích sát vào vật thể phát ra hơi ấm duy nhất trong phòng thêm một chút nữa. Cơ thể người này luôn ấm áp như thế, mùa đông vẫn luôn là lò sưởi di động của tôi đấy.
Ngày còn là học sinh, tôi ghét nhất phải đi học vào những ngày gió mùa về, miền Bắc thời điểm đó đặc biệt lạnh giá, tôi ngồi học mà hai hàm răng va cầm cập vào nhau, cái gì cũng không muốn làm, lời giáo viên giảng vào tai phải lại ra tai trái, có hôm nước mũi chảy cả ra vô cùng thế thảm. Bạch công tử lại khác, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ra chơi liền chạy đến chỗ tôi lôi lôi kéo kéo ôm nhau thành một khối ngồi lắc lư trên ghế đến giờ vào tiết tiếp theo mới chịu về chỗ mình. Đám bạn trong lớp thấy thế ghen tị lắm, nhất là mấy cô gái, thường trêu chúng tôi là đôi tình nhân tình nồng ý mặn suốt ngày dính lấy nhau như kẹo cao su, còn đem cả hình tượng uyên ương của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ra trao tặng cho chúng tôi nữa. Đáng tiếc hồi đó tôi đây vốn vô cùng ngây thơ, lại cho rằng hành động của Bạch công tử với anh Kiệt chẳng có gì khác nhau, chỉ là quan tâm chăm sóc nhau như anh em thôi nên không suy nghĩ nhiều.
Có lần Bạch công tử vừa chùm áo lên người tôi vừa giảng lại cho tôi mấy đoạn tôi ngủ gật không để ý, tôi mắt chăm chú nhìn sách, tai chăm chú lắng nghe, tay bóc hạt giẻ bỏ vào miệng, thỉnh thoảng thưởng cho Bạch công tử một hạt, dĩ nhiên hạt giẻ đó không phải tôi mua. Đang rất là vui vẻ thì bên ngoài vang lên tiếng keng keng làm tôi giật bắn mình rơi cả hạt giẻ đã bóc vỏ trên tay xuống đất, miếng ăn đến miệng còn bay mất. Tôi nhìn về phía cửa lớp, thấy cô bạn gái X nào đó của Bạch công tử đang đứng ngơ ngẩn ở đó, bộ dáng kinh ngạc không thể tin, vành mắt nóng đở chỉ sợ động một chút là có thể rớt nước ra, dưới chân là bình đựng canh inox nằm nghiêng ngả, cũng may bình đó đóng chặt chứ không là có người bỏng rồi.
Tôi đẩy đẩy vai Hoàng Bách kêu hắn ra giải thích với người ta mấy câu, thế nhưng hắn chẳng buồn nhúc nhích, nhìn người ta cũng không nhìn một cái, nhét hạt giẻ vào tay tôi, giảng bài tiếp. Cô gái kia thấy vậy lập tức nước mắt rơi lã trã, khóc thất thanh, ôm mặt chạy đi rất nhanh. Mỗi khi nghĩ lại chuyện này, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy vô cùng, không chỉ với cô gái X này mà là toàn bộ những người bị cuốn vào vòng luẩn quẩn giữa tôi và Hoàng Bách. Nói cho cùng cũng là Bạch công tử nhà tôi lợi dụng người ta muốn tôi ghen, tôi lại thần kinh thô không có phản ứng, chỉ khổ người ta tiêu tốn tâm tư tình cảm cho tên dở hơi đó mà đau lòng thôi.
- Gà mái, ngày mai em muốn đi cùng không?
Tôi chớp mắt, nhìn nụ cười nhẹ tựa mây bay như có như không trên môi Hoàng Bách, lòng bỗng vui sướng, rốt cuộc khi nhắc đến chuyện này hắn cũng cười thật lòng. Tôi đoán hắn đã nghĩ thông rồi, hỏi tôi đi cùng có lẽ là muốn báo với bố chuyện của chúng tôi, coi như gián tiếp nói lời tha thứ. Tên này đúng là đứa trẻ to xác cứng đầu, đều là người một nhà với nhau hắn vẫn còn ngại ngùng, vậy mà lúc trêu trọc tôi hắn có thế đâu, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi.
Dù đã biết hắn đang ám chỉ đến chuyện gì, tôi vẫn giả bộ ngu ngơ hỏi lại.
- Gặp bố á?
Hắn không chút lảng tránh, “Ừ” một cách sảng khoái, còn đụng trán với tôi khen tôi thông minh nữa.
Sáng hôm sau tôi gọi điện báo không đến với Bảo Yến, cô nàng đang say trong tình yêu ngọt ngào nên tính tình vô cùng dễ chịu, lập tức gật đầu không ý kiến gì. Đón mẹ Lan xong, chúng tôi về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi trưa hẹn ăn cơm với bố của Bạch công tử.
Bác ấy lại gầy hơn trước, nhưng thần sắc có vẻ tốt lắm. Lần gần đây nhất tôi gặp bác ấy, tóc bác ấy đã bạc hơn phân nửa, vậy mà lúc
này lại không thấy sợi trắng nào, có lẽ bác ấy không muốn mẹ Lan và Hoàng Bách thấy mình tiều tụy nên đã nhuộm tóc rồi.
Trong một gian phòng riêng biệt, trên bàn tròn, tôi và mẹ Lan ngồi hai bên Hoàng Bách, còn bố hắn ngồi đối diện. Bác ấy có vẻ lo lắng cùng khẩn trương nhưng không dám hành động lỗ mãng, chỉ cẩn trọng nhìn về bên này. Hoàng Bách lạnh nhạt, mẹ Lan thì không được tự nhiên, mọi người đều không lên tiếng, tôi cũng không dám mở miệng, tạo thành một không khí gượng gạo có đôi phần xa cách. Nhưng cứ như vậy cũng không được, không nói ra thì sao có thể giải quyết vấn đề, tay tôi ở dưới gầm bàn kéo kéo góc áo Bạch công tử, rồi dùng ánh mắt kín đáo ra hiệu cho hắn mở lời trước.
Hắn vội vàng nắm tay tôi, trên mặt vẫn là biểu hiện trầm ổn lạnh nhạt như trước, tôi biết hắn đang hồi hộp, lại sĩ diện trước mặt bố nên mới ra vẻ như vậy. Tay hắn siết rất chặt, tôi phối hợp để mặc hắn siết, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn giống như mẹ Lan vẫn thường làm, có lẽ như thế sẽ giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
Hắn một nửa muốn mẹ với chú Đông thành đôi, nhưng càng hy vọng bố mẹ có thể tái hợp và sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại, hắn không nói, nhưng tôi hiểu hắn. Giữa bố và chú Đông, hiển nhiên trong sâu thẳm tâm can mình, Hoàng Bách vẫn sẽ chọn bố. Con người mà, dù có long trời lở đất thì vẫn luôn luôn thiên vị máu mủ huyết thống, từ xưa đến nay vốn đã vậy, không có hợp tình hợp lý, càng đừng nói đến có thuận theo lòng người hay không.
Tôi biết mẹ Lan vẫn rất yêu người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt chúng tôi đây, dù cho bác ấy đã làm những chuyện gì, đã tổn thương mẹ ra sao, thì tình yêu vẫn là tình yêu, không nói đến đạo lí, nhân quả. Nhưng nếu mẹ Lan với bác ấy tái hợp, vậy chú Đông phải làm sao bây giờ? Chú ấy là một người tốt, lại theo đuổi mẹ Lan đến tận đây, cứ như vậy gạt chú ấy sang một bên quả thực không công bằng chút nào.
Hoàng Bách len lén hít sâu một hơi, thẳng lưng nhìn về phía trước, hờ hững lên tiếng.
- Ông…_Tôi véo mạnh vào tay Hoàng Bách, hắn hơi nhăn mày, dừng lại mấy giây cân nhắc cuối cùng cũng sửa lại xưng hô._Bố… muốn nói gì với mẹ tôi thì nói đi.
Bố Hoàng Bách như được ân xá, nụ cười trên mặt sáng bừng, vội vàng “Bố…” một tiếng lại bị Hoàng Bách cướp lời. Hắn nói: “Tôi và Thảo Ngân đang yêu nhau, sau này cô ấy sẽ là con dâu của bố.” sau đó kéo tôi một đường đi thẳng ra ngoài, cả quá trình chưa tốn đến một phút.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn người đang nắm chặt tay mình, nào có con dâu chưa chào bố chồng một tiếng đã đi như thế chứ, hắn hại tôi mất hình tượng quá, còn bỏ mẹ Lan lại một mình như thế, lỡ mẹ cần giúp đỡ thì làm sao bây giờ, người này thật đáng giận mà.
Người nào đó bị tôi trừng cũng coi như không có gì, nắm tay tôi ra khỏi nhà hàng hòa vào dòng người trên đường. Hôm nay chúng tôi không đi xe mà đi taxi đến, lúc này đặc biệt giống hai đứa dở hơi dắt tay nhau tung tăng bước đi. Tôi nhìn tầng mồ hôi mỏng trên trán Bạch công tử, ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua hàng ngàn lớp mây rơi trên gư