g chị không thích hắn! Chị rất ghét hắn! Chị căm hận hắn đến tận xương tủy._Chị Hân vừa nói vừa siết chặt cái bút trong tay. Tôi đây chỉ nhìn thôi mà cũng lạnh cả sống lưng lên rồi._Chính hắn là kẻ đã đâm vào chị hôm chị em mình hẹn nhau đấy!
- Cái hôm đi xem phim á?_Tôi vừa tưởng tượng cây bút kia là ông anh yêu quái của tôi, vừa cảm thấy đau thay anh ấy. Chị Hân mà bóp cổ anh tôi chắc anh ấy chết tức khắc mất!
- Ừ. Làm chị em mình bỏ lỡ phần đầu của phim. Hắn có biết hôm đó là công chiếu bộ phim đó tại Việt Nam không hả? Tức thế không biết! Anh đẹp trai của chị…
Hơ..hơ…Chị ơi là chị! Chị có biết rằng xuất xem phim ấy là anh trai em cho em không? Nếu như anh ấy không phải bạn của người tổ chức, thì chị em ta làm gì có cơ hội mà xem công chiếu bộ phim ấy! Em biết là chị cũng mê trai đẹp như em, nhưng chỉ là bỏ lỡ phần mở đầu thôi mà, mấy hôm nữa chị lên mạng xem cũng được chứ sao? Chị làm gì lại hận anh em như thế? Chị mà thế thì em làm gì có cơ hội lên đời nữa đây?
- Anh ta không phải rất vừa ý chị sao? Đẹp trai có thừa còn gì._Tôi nhân cơ hội tâng bốc ông anh nhà mình xíu. Tất cả cũng vì tương lai tương sang phía trước của tôi thôi!
- Gớm! Đẹp trai mà biến thái á! Hôm trước hắn dám sờ chị.
Tôi nghe thấy tiếng nghiên răng đấy. Mặc dù chị ấy nói rất nhỏ.
- Sờ? Chỗ nào?_Anh tôi biến thái đến mức ấy?
Chị Hân không nói, chỉ đưa mắt đến trước ngực mình. Á…á….Sao tôi lại có ông anh biến thái đến mức này rồi? Thảo nào chị Hân lại ghét anh tôi như vậy. Em biết giúp người giúp mình thế nào đây, anh ơi là anh?
- Làm việc đi Hân! Quản lí đang nhìn kìa.
- Em biết rồi!_Chị Hân đáp lại đồng nghiệp của mình, sau đó nháy mắt với tôi._Về trước đi! Tên kia gọi bánh nhưng sẽ không ăn đâu, lát chị mang đến chợ cho.
Quên chưa giới thiệu với mọi người. Chị Hân hiện đang là sinh viên năm cuối, cùng trường với tôi, thế nên tôi với chị ấy mới quen nhau. Bởi vì tính cách hai đứa khá hợp nên từ đó trở thành thân thiết như bây giờ. Chị ấy họ Dương, không có tên đệm, là con một. Bố chị ấy cũng là người làm công ăn lương như bố mẹ tôi, còn mẹ thì ở nhà nội trợ. Hai bác ấy tốt bụng lắm! Lần nào đến chơi bụng tôi cũng căng tròn mới ra về. Còn cửa hàng bánh tôi đang ngồi chính là chỗ làm thêm của chị ấy. Tôi cũng học tập chị ấy tự kiếm tiền tiêu sài, nhưng công việc của tôi rất bất ổn. Đó là bán đồ lưu niệm cho người ta ở chợ đêm. Nếu như bán được nhiều thì có nhiều tiền sài, còn không bán được thì nhịn. Nói tóm lại là tùy ý trời!
Phải nói là tôi may mắn lắm mới tìm được người hợp với tôi như chị Hân. Nếu như chị ấy trở thành chị dâu của tôi thì còn gì tuyệt hơn! Tôi sẽ có người trò chuyện, lại có người chống lưng cho, anh tôi đố dám bắt nạt tôi nữa đấy. Ôi, cuộc sống tôi hằng ao ước bấy lâu. Nay nó đang nằm trong tầm tay tôi, tôi không thể bỏ lỡ được!
Anh trai, lần này em quyết giúp anh đến cùng! Anh yên tâm!
Tuy nhiên giờ tôi phải chuồn trước đã. Phải về nhà dọn phòng với nấu cơn cho anh trai để còn làm lành chứ!
Chương 2: Tiểu Hắc Nhà Tôi
Ads Đó là lí do vì sao hôm nay tôi tình nguyện làm không công cho anh trai.
6h15’ chiều.
Anh tôi dắt xe máy vào cổng. Tôi từ trong nhà chạy ra đứng ở cửa đón anh ấy, học tập theo Tiểu Hắc nhe răng cười.
- Anh Kiệt, hôm nay đi làm mệt không?
Tên đầy đủ của anh tôi là Lí Liên Kiệt, được đặt theo tên của người có tên ấy đấy. Bởi vì bố tôi rất thích cái thể loại phim đánh đấm của ông Lí Liên Kiệt này nên đặt luôn tên con như thế. Tôi cũng bị ảnh hưởng từ bố, máu bạo lực tiềm tàng đầy người.
- Mày lại uống nhầm thuốc à?_Anh tôi rút chìa khóa xe, cầm cặp tài liệu, thay dép đi nhà rồi lướt qua tôi đi vào trong._Mọi hôm anh về mày còn đang ăn vụng, thế nào mà hôm nay lại ra đây đón anh?
Tôi nghiến răng rủa thầm trong lòng. Người ta có ý tốt thế mà không biết hưởng còn nói móc. Thảo nào chị Hân ghét anh là phải!
- Bộ anh không thích vậy hả?_Tôi bám sau lưng anh trai, theo anh ấy đi lên phòng.
Anh tôi lại coi tôi như đứa tự kỉ, để tôi tự nói tự nghe, một đường thẳng tắp đi tới cửa phòng của mình. Đợi cho anh ấy vừa mở cửa phòng, tôi lại chồm lên, trên mặt vẫn treo nụ cười nịnh nọt.
- Hôm nay em dọn phòng cho anh miễn phí. Anh thấy sao?
- Vẫn bẩn như mọi ngày!
Tôi đấm ngực âm thầm đổ máu nhìn anh tôi ném cặp lên giường rồi đến tủ đồ lấy quần áo. Sao tôi lại có ông anh độc ác như thế này? Không khen tôi được một câu lại còn đâm cho tôi một nhát. Anh trai, em dọn bẩn sao mấy năm qua anh vẫn nhờ em dọn dẹp giúp vậy?
- Bố bảo hôm nay đi ăn liên hoan với mấy bác bạn cũ, mẹ qua thăm bà ngoại rồi. Anh Kiệt, anh muốn ăn gì để em nấu?_Thôi bỏ qua đi, tôi là người chủ làm lành thì tôi đành nhịn vậy. Cũng vì tương lai tươi đẹp của tôi thôi!
- Anh tưởng mày còn giận anh?
- Nào có! Ai lại có thể giận nổi anh Kiệt vừa đẹp trai vừa đáng yêu của em chứ! Phải không?_Tôi học theo chị Hân chớp chớp mắt với anh trai. Mỗi lần chị ấy giúp tôi bán hàng, chị ấy đều dùng cái kiểu “vuốt mông ngựa” này nói với khách. Bọn họ tỏ ra rất hài lòng với thái độ ấy, còn mua bao nhiêu là đồ của tôi. Thế nên đôi lúc cũng phải nịnh bợ người khác một chút. Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt mà!
Anh tôi nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị, dần dần kéo rộng ra thành mưu mô. Tôi đánh rùng một cái, vẫn nhe răng cười hì hì.
- Hồi nãy mày nói anh muốn ăn gì mày nấu phải không?
- Phải!_Tôi gật đầu như dã tỏi.
- Vậy chuẩn bị đi, anh hôm nay muốn ăn canh chua, nộm mướp đắng, thịt viên chiên.
- Yes, sir!
Tôi dơ tay lên trán theo kiểu chào quân đội, sau đó chạy nhanh xuống nhà. Anh tôi ở phía sau cười như hoa nở. Cái này quá bình thường! Bao giờ cãi nhau xong chúng tôi cũng đều như thế. Không như vậy tôi mới thấy lạ đấy!
Bàn ăn thịnh soạn đúng theo yêu cầu của anh tôi đã được dọn lên, chỉ cần anh tôi xuống là có thể ăn ngay!
- Cũng không tệ!_Anh tôi nếm một miếng mướp đắng, vừa nhai vừa ra vẻ thưởng thức.
- Em anh làm mà lại!_Tôi vênh mặt lên tự hào nhìn, Tiểu Hắc.
Trong nhà này, tôi chỉ có thể lên mặt với hai người. Một là bố tôi, bởi vì bố tôi chiều tôi. Còn lại chính là con cún này. Người cầm quyền trước đó là mẹ tôi, bây giờ là anh tôi. Bố tôi chỉ lên tiếng vào những dịp quan trọng. Tôi với Tiểu Hắc thuộc cùng một tầng lớp. Nhưng ít ra nó không phải làm gì, suốt ngày chỉ ăn với ngủ rồi chạy theo mọi người quậy phá. Tôi đây làm gì được sướng như nó! Thế nên tôi quyết định lấy việc bắt nạt nó làm thú vui. Ví dụ như chỉ vào nó mà nói móc anh trai. Và điều này thường xảy ra sau mỗi lần tôi bị bắt nạt.
Tiểu Hắc là giống chó Akita Inu, giống này ngày nay được xem như Quốc khuyển của Nhật Bản, cực kì thông minh và trung thành. Bạn của bố tôi có người thân bên Nhật, biết anh em tôi thích động vật nên ngày anh tôi đỗ đại học đã đem nó tới nhà tôi. Nó có lông màu trắng, nhưng mà anh tôi thích chơi trội, đặt tên ngược lại cho nó oách. Hồi đầu nó chỉ nghe lời anh tôi thôi, nhưng sau này tôi là người hay cho nó ăn nên nó nể mặt tôi chút chút.
Để tôi kể về nó một chút nhé!
Akita Inu là loài chó lớn nhất của Nhật Bản trong nhóm Spitz, có nguồn gốc từ đảo Honshu vùngAkita, Nhật Bản, nơi mọi thứ còn được giữ lại gần n
- Cái hôm đi xem phim á?_Tôi vừa tưởng tượng cây bút kia là ông anh yêu quái của tôi, vừa cảm thấy đau thay anh ấy. Chị Hân mà bóp cổ anh tôi chắc anh ấy chết tức khắc mất!
- Ừ. Làm chị em mình bỏ lỡ phần đầu của phim. Hắn có biết hôm đó là công chiếu bộ phim đó tại Việt Nam không hả? Tức thế không biết! Anh đẹp trai của chị…
Hơ..hơ…Chị ơi là chị! Chị có biết rằng xuất xem phim ấy là anh trai em cho em không? Nếu như anh ấy không phải bạn của người tổ chức, thì chị em ta làm gì có cơ hội mà xem công chiếu bộ phim ấy! Em biết là chị cũng mê trai đẹp như em, nhưng chỉ là bỏ lỡ phần mở đầu thôi mà, mấy hôm nữa chị lên mạng xem cũng được chứ sao? Chị làm gì lại hận anh em như thế? Chị mà thế thì em làm gì có cơ hội lên đời nữa đây?
- Anh ta không phải rất vừa ý chị sao? Đẹp trai có thừa còn gì._Tôi nhân cơ hội tâng bốc ông anh nhà mình xíu. Tất cả cũng vì tương lai tương sang phía trước của tôi thôi!
- Gớm! Đẹp trai mà biến thái á! Hôm trước hắn dám sờ chị.
Tôi nghe thấy tiếng nghiên răng đấy. Mặc dù chị ấy nói rất nhỏ.
- Sờ? Chỗ nào?_Anh tôi biến thái đến mức ấy?
Chị Hân không nói, chỉ đưa mắt đến trước ngực mình. Á…á….Sao tôi lại có ông anh biến thái đến mức này rồi? Thảo nào chị Hân lại ghét anh tôi như vậy. Em biết giúp người giúp mình thế nào đây, anh ơi là anh?
- Làm việc đi Hân! Quản lí đang nhìn kìa.
- Em biết rồi!_Chị Hân đáp lại đồng nghiệp của mình, sau đó nháy mắt với tôi._Về trước đi! Tên kia gọi bánh nhưng sẽ không ăn đâu, lát chị mang đến chợ cho.
Quên chưa giới thiệu với mọi người. Chị Hân hiện đang là sinh viên năm cuối, cùng trường với tôi, thế nên tôi với chị ấy mới quen nhau. Bởi vì tính cách hai đứa khá hợp nên từ đó trở thành thân thiết như bây giờ. Chị ấy họ Dương, không có tên đệm, là con một. Bố chị ấy cũng là người làm công ăn lương như bố mẹ tôi, còn mẹ thì ở nhà nội trợ. Hai bác ấy tốt bụng lắm! Lần nào đến chơi bụng tôi cũng căng tròn mới ra về. Còn cửa hàng bánh tôi đang ngồi chính là chỗ làm thêm của chị ấy. Tôi cũng học tập chị ấy tự kiếm tiền tiêu sài, nhưng công việc của tôi rất bất ổn. Đó là bán đồ lưu niệm cho người ta ở chợ đêm. Nếu như bán được nhiều thì có nhiều tiền sài, còn không bán được thì nhịn. Nói tóm lại là tùy ý trời!
Phải nói là tôi may mắn lắm mới tìm được người hợp với tôi như chị Hân. Nếu như chị ấy trở thành chị dâu của tôi thì còn gì tuyệt hơn! Tôi sẽ có người trò chuyện, lại có người chống lưng cho, anh tôi đố dám bắt nạt tôi nữa đấy. Ôi, cuộc sống tôi hằng ao ước bấy lâu. Nay nó đang nằm trong tầm tay tôi, tôi không thể bỏ lỡ được!
Anh trai, lần này em quyết giúp anh đến cùng! Anh yên tâm!
Tuy nhiên giờ tôi phải chuồn trước đã. Phải về nhà dọn phòng với nấu cơn cho anh trai để còn làm lành chứ!
Chương 2: Tiểu Hắc Nhà Tôi
Ads Đó là lí do vì sao hôm nay tôi tình nguyện làm không công cho anh trai.
6h15’ chiều.
Anh tôi dắt xe máy vào cổng. Tôi từ trong nhà chạy ra đứng ở cửa đón anh ấy, học tập theo Tiểu Hắc nhe răng cười.
- Anh Kiệt, hôm nay đi làm mệt không?
Tên đầy đủ của anh tôi là Lí Liên Kiệt, được đặt theo tên của người có tên ấy đấy. Bởi vì bố tôi rất thích cái thể loại phim đánh đấm của ông Lí Liên Kiệt này nên đặt luôn tên con như thế. Tôi cũng bị ảnh hưởng từ bố, máu bạo lực tiềm tàng đầy người.
- Mày lại uống nhầm thuốc à?_Anh tôi rút chìa khóa xe, cầm cặp tài liệu, thay dép đi nhà rồi lướt qua tôi đi vào trong._Mọi hôm anh về mày còn đang ăn vụng, thế nào mà hôm nay lại ra đây đón anh?
Tôi nghiến răng rủa thầm trong lòng. Người ta có ý tốt thế mà không biết hưởng còn nói móc. Thảo nào chị Hân ghét anh là phải!
- Bộ anh không thích vậy hả?_Tôi bám sau lưng anh trai, theo anh ấy đi lên phòng.
Anh tôi lại coi tôi như đứa tự kỉ, để tôi tự nói tự nghe, một đường thẳng tắp đi tới cửa phòng của mình. Đợi cho anh ấy vừa mở cửa phòng, tôi lại chồm lên, trên mặt vẫn treo nụ cười nịnh nọt.
- Hôm nay em dọn phòng cho anh miễn phí. Anh thấy sao?
- Vẫn bẩn như mọi ngày!
Tôi đấm ngực âm thầm đổ máu nhìn anh tôi ném cặp lên giường rồi đến tủ đồ lấy quần áo. Sao tôi lại có ông anh độc ác như thế này? Không khen tôi được một câu lại còn đâm cho tôi một nhát. Anh trai, em dọn bẩn sao mấy năm qua anh vẫn nhờ em dọn dẹp giúp vậy?
- Bố bảo hôm nay đi ăn liên hoan với mấy bác bạn cũ, mẹ qua thăm bà ngoại rồi. Anh Kiệt, anh muốn ăn gì để em nấu?_Thôi bỏ qua đi, tôi là người chủ làm lành thì tôi đành nhịn vậy. Cũng vì tương lai tươi đẹp của tôi thôi!
- Anh tưởng mày còn giận anh?
- Nào có! Ai lại có thể giận nổi anh Kiệt vừa đẹp trai vừa đáng yêu của em chứ! Phải không?_Tôi học theo chị Hân chớp chớp mắt với anh trai. Mỗi lần chị ấy giúp tôi bán hàng, chị ấy đều dùng cái kiểu “vuốt mông ngựa” này nói với khách. Bọn họ tỏ ra rất hài lòng với thái độ ấy, còn mua bao nhiêu là đồ của tôi. Thế nên đôi lúc cũng phải nịnh bợ người khác một chút. Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt mà!
Anh tôi nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị, dần dần kéo rộng ra thành mưu mô. Tôi đánh rùng một cái, vẫn nhe răng cười hì hì.
- Hồi nãy mày nói anh muốn ăn gì mày nấu phải không?
- Phải!_Tôi gật đầu như dã tỏi.
- Vậy chuẩn bị đi, anh hôm nay muốn ăn canh chua, nộm mướp đắng, thịt viên chiên.
- Yes, sir!
Tôi dơ tay lên trán theo kiểu chào quân đội, sau đó chạy nhanh xuống nhà. Anh tôi ở phía sau cười như hoa nở. Cái này quá bình thường! Bao giờ cãi nhau xong chúng tôi cũng đều như thế. Không như vậy tôi mới thấy lạ đấy!
Bàn ăn thịnh soạn đúng theo yêu cầu của anh tôi đã được dọn lên, chỉ cần anh tôi xuống là có thể ăn ngay!
- Cũng không tệ!_Anh tôi nếm một miếng mướp đắng, vừa nhai vừa ra vẻ thưởng thức.
- Em anh làm mà lại!_Tôi vênh mặt lên tự hào nhìn, Tiểu Hắc.
Trong nhà này, tôi chỉ có thể lên mặt với hai người. Một là bố tôi, bởi vì bố tôi chiều tôi. Còn lại chính là con cún này. Người cầm quyền trước đó là mẹ tôi, bây giờ là anh tôi. Bố tôi chỉ lên tiếng vào những dịp quan trọng. Tôi với Tiểu Hắc thuộc cùng một tầng lớp. Nhưng ít ra nó không phải làm gì, suốt ngày chỉ ăn với ngủ rồi chạy theo mọi người quậy phá. Tôi đây làm gì được sướng như nó! Thế nên tôi quyết định lấy việc bắt nạt nó làm thú vui. Ví dụ như chỉ vào nó mà nói móc anh trai. Và điều này thường xảy ra sau mỗi lần tôi bị bắt nạt.
Tiểu Hắc là giống chó Akita Inu, giống này ngày nay được xem như Quốc khuyển của Nhật Bản, cực kì thông minh và trung thành. Bạn của bố tôi có người thân bên Nhật, biết anh em tôi thích động vật nên ngày anh tôi đỗ đại học đã đem nó tới nhà tôi. Nó có lông màu trắng, nhưng mà anh tôi thích chơi trội, đặt tên ngược lại cho nó oách. Hồi đầu nó chỉ nghe lời anh tôi thôi, nhưng sau này tôi là người hay cho nó ăn nên nó nể mặt tôi chút chút.
Để tôi kể về nó một chút nhé!
Akita Inu là loài chó lớn nhất của Nhật Bản trong nhóm Spitz, có nguồn gốc từ đảo Honshu vùngAkita, Nhật Bản, nơi mọi thứ còn được giữ lại gần n