Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4220)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

đặc biệt của cả nhà, còn tôi bị anh trai mắng cho một trận, giận luôn cả tuần, suốt nửa tháng tôi không được ra ngoài trừ khi đi học hoặc đi cùng anh ấy và bố mẹ, ảnh Jesse McCartney đẹp trai của tôi bị anh ấy tịch thu cho vào hộp giấu đi. Bạn biết tôi mê trai đẹp mà! Thế nên cướp Jesse của tôi có khác nào giết tôi đi cơ chứ! Công việc ở chợ đêm cũng đình chỉ ngần ấy ngày để chờ Tiểu Hắc bình phục. Tiền lương tháng đó tôi chỉ được nhận 1/3 so với bình thường, muốn mua cái gì cũng không được.
Vậy nên không nghe lời anh trai chính là không tự do, không đi chơi, không tiền, không quần áo mới, không đồ ăn ngon, không Jesse…
Tôi vẫn còn muốn có cuộc sống tươi đẹp mà, vì thế cãi anh Kiệt chính là điều không thể!
- Xuống!
- Anh định bắt em lò cò sao?_Cái chân tôi mà bị ngược đãi nữa là nghỉ học luôn đấy!
- Đến nơi rồi!
Tôi ngước mắt nhìn mới từ từ leo xuống. Đến phòng khám của ông Thạch rồi! Mỗi lần suy nghĩ là tôi theo thói quen chẳng để ý gì cả. Đến khổ với cái tật xấu này thôi!
Hôm nay là cuối tuần nên bệnh nhân đến đây so với thường ngày thì nhiều hơn nhưng so với những phòng khám khác thì không đông lắm. Chỉ khoảng 4, 5 người. Bình thường tôi đến có hôm chỉ có ông Thạch. Bởi vì khu phố nhà tôi nằm khá sâu với đường chính. Phòng khám này mở ra cũng chỉ phục vụ mấy người quanh đây.
Anh Kiệt dìu tôi đến ghế chờ, sau đó bỏ ra ngoài.
- Bạn trai cháu hả?
- Dạ không phải. Đó là anh trai cháu._Tôi dùng thái độ hòa nhã trả lời người phụ nữ ngồi kế bên.
Thường thì trong hoàn cảnh này, người ta hay bắt chuyện với nhau để giết thời gian. Bao nhiêu người đây chỉ có tôi là “con nít”, vậy nên bác gái này vừa lên tiếng, những người còn lại liền biến tôi thành mục tiêu nhắm tới.
- Thì ra là anh trai. Thế vợ con gì chưa?
- Anh cháu mới ra trường thôi ạ. Chắc vài năm nữa mới tính đến chuyện ấy.
- Bằng tuổi các cháu bây giờ, ở dưới quê người ta đã dựng vợ, gả chồng hết rồi đấy. Cháu gái bác 19 tuổi vừa mới sinh con xong.
- Dạ…_Tôi nghe mà chỉ biết nhe răng cười cười.
19 tuổi, tháng sau tôi cũng 19 tuổi đấy. Vậy mà đã sinh con. Tôi đang tưởng tượng nếu như mà hiện tại tôi mang thai, rồi sinh con. Mẹ ơi, cho con xin đi! Lấy chồng tôi cũng không muốn đâu!
- Bác Dương vào khám nhé!_Ông Thạch từ trong nói vọng ra.
Bác trai ngồi đầu dãy ghế đứng lên đi vào trong. Vài giây sau một người phụ nữ lớn tuổi đi ra. Chắc là bệnh nhân vừa khám xong. Tuy nhiên có chút quen quen, hình như tôi gặp ở đâu rồi. Nhưng mà ở đâu nhỉ? Ở..ở..ở…
- Cháu gái! Là cháu đúng không?
- Dạ?_Tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bà ấy chính là người vừa đi ra. Ánh mắt nhìn tôi giống như rất cảm kích. Chuyện gì đây?
- Hồi nãy bà bị cướp, chó của cháu đã giúp bà bắt hắn.
- A, là bà ạ…_Thì ra không phải bệnh nhân mà là người phụ nữ bị cướp hồi này. Hèn gì tôi thấy quen quen.
- Lúc bà quay lại thì cháu đã đi mất rồi. Bà chưa có dịp cảm ơn cháu._Nói đến đây, bà ấy nhìn xuống khối bánh tét trên chân tôi, sau đó áy náy nhìn tôi_Tại giúp bà mà cháu bị thương đúng không?
- Không phải đâu ạ! Là cháu bị ngã thôi.
- Đừng lo! Đây là phòng khám của chồng bà. Bà sẽ nói ông ấy khám trước cho cháu. Lát nữa bà mời cháu ăn cơm xem như thay lời cảm ơn của bà, được chứ?
Bà ấy là vợ của ông Thạch? Vậy là người quen rồi!
- Dạ không cần đâu bà! Cháu đến sau phải chờ tới lượt chứ ạ. Ở đây đều là người lớn tuổi, cháu sao có thể làm như thế.
- Cũng phải! Bà quên mất. Thôi bà ngồi đây nói chuyện với cháu vậy._Nói rồi bà Thạch ngồi xuống bên trái tôi. Tôi thì chỉ biết nhe răng cười.
Bác gái hồi nãy từ bên phải ghé sang, nhập cuộc vào câu chuyện.
- Chị bị cướp sao? Ở chỗ nào thế?
- Ngay gần công viên đây này. Trẻ tuổi không lo làm ăn lại sa ngã như vậy.
- Ôi chị ơi, thanh niên bây giờ mà không học hành tử tế là hư hỏng ngay. Mà cũng may cho chị là nó không mang theo vũ khí chứ không lại khổ ra. Hôm bữa có vụ ngay trước cửa tòa nhà A, giết người cướp taxi. Nghe đâu thủ phạm mới có mười mấy tuổi đầu.
Tôi ngồi ở giữa nghe hai người phụ nữ trò chuyện mà tóc gáy dựng ngược, cứng đơ giống như pho tượng. Thì ra tám chuyện là không phân biệt tuổi tác a!
- Chết thật! Lần tới ra đường chắc tôi phải nhờ cháu chắt chúng nó đưa đi thôi.
- Thế trong túi của chị có nhiều tài sản không?
- Có cái gì đâu! Chỉ có mấy trăm bạc để tôi đi chợ với lọ thuốc của ông nhà tôi.
- Bác sĩ bị bệnh gì hả chị?
- Ông ấy bị cao huyết áp. Tính lại tham công tiếc việc, thường xuyên ở lại phòng khám qua trưa nhưng hay quên mang theo thuốc nên tôi phải mang đến.
- Ra là vậy…
- Chị Dung chuẩn bị nhé!_Tiếng ông Thạch lại vang lên.
Câu chuyện của hai người phụ nữ dừng lại ở đó. Bác gái ngồi bên phải tôi đứng lên, vuốt lại tà áo.
- Tôi vào khám đây, chị ngồi lại nhé!
- Ừ, chị đi đi.
Gãi tóc mấy cái, âm thầm lấy lại tinh thần, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp chuyện bà Thạch lần nữa. Cầu chúa để bà ấy đừng làm khó tôi! Tôi là một đứa không biết từ chối người khác đâu!
- À cháu này, tên cháu là gì, bao nhiêu tuổi rồi, nhà cháu ở đâu?
Sao tôi thấy mình như đang bị hỏi cung thế này. Bà ơi, bà có thể hỏi từ từ từng câu một không? Bà làm cháu sợ quá! Ông Thạch rất điềm tĩnh mà!
- Dạ cháu…
- Chắc chỉ tầm hai mươi thôi nhỉ?! Cháu trai bà năm nay 26, chưa có bạn gái đâu. Nhìn nó cũng được lắm nhưng lại lười giao tiếp với con gái. Bà thấy hai đứa hợp đấy, sắp xếp hai đứa gặp nhau, cháu thấy sao?
- Cháu…_Tôi trợn mắt không nói nên lời. Đây là bà ấy muốn cảm ơn tôi hay muốn bán cháu bà ấy đi vậy?
Tại sao tôi lại quen biết nhiều con người kì quái như thế này? Bà ấy chẳng khác nào bố mẹ tôi cả, gặp ai cũng mai mối. Không phải vì thế mà nhà tôi đã có tới chục nàng dâu và ba, bốn chàng rể hờ rồi đây. Tôi hiện tại cũng đang làm bà mối nhưng cũng không dã man như các bậc tiền bối đâu.
- A…_Tôi đang căng thẳng đến mức sắp bị chuột rút thì di động trong túi rung lên. May quá may quá! Cứu tinh của tôi!_Xin phép bà cháu nghe điện một lát.
- Cứ coi bà là không khí mà tự nhiên đi cháu._Bà Thạch rất thông cảm cho con trẻ, phất phất tay với tôi.
Tôi cầm điện thoại nhích xa một chút, quay mặt sang hướng khác đưa di động lên tai, nói bằng giọng thì thầm.
- Cấm cậu hỏi câu kia.
- Ừ._Người ở bên kia chỉ nói duy nhất chữ này, cả nửa phút sau cũng không lên tiếng nữa.
- Không có gì để hỏi nữa à?
- Không.
- “Tút…tút…”
Tôi tức giận kết thúc cuộc gọi. Bạch công tử đáng chết! Không hỏi câu kia thì không nói cái gì nữa là thế quái nào? Chẳng lẽ hắn gọi cho tôi là chỉ muốn khoe khoang năng lực tán gái của bản thân và dìm hàng tôi thôi à? Tên đáng ghét! Đáng ghét! ĐÁNG GHÉT!
- A.a.a…_Vừa xoay người tôi đã bị khuôn mặt bà Thạch dọa cho sợ chết khiếp.
Bà ấy ghé lại gần tôi làm gì thế? Không phải vừa rồi tôi với Bạch công tử nói chuyện bà ấy nghe được rồi đấy chứ?
- Bà chưa nghe thấy gì đâu!
Nhìn nụ cười lảng chuyện của bà Thạch, khóe miệng tôi dương lên, giật giật mãi không thôi. Cứ như thế cho đến lúc di động lại rung lên lần nữa. Lần này tôi chỉ bực bội đưa lên tai, im lặng không lên tiếng.
- Gà mái, gần đây cậu nhịn ăn phải không?
- …
- Nghe nói vòng 1 của cậu giảm một số, vòng 3 hai số, vòng 2 bốn số. Eo thì có thể g

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Can đảm để đánh đổi hạnh phúc

Chồng cho rằng kiếm được tiền là hết trách nhiệm

Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc

Đừng Yêu Tôi Đồ Ngốc Vì Yêu Em Nên Tôi Mới Là Tên Ngốc

Truyện Cổ Tích: Phân Xử Tài Tình