Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5791)

Giấc Mơ Tình Yêu

đã có thể nở một nụ cười và sống không còn quá khô cứng như trước kia nữa. Nhờ tôi, thằng bé cũng đang dần quay lại với thế giới tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng của nó.
Sáng hôm sau, tôi, thằng bé và Đức Tiến cùng nhau ăn sáng ở trong bếp giống như thường ngày. Điều khác biệt duy nhất là một mình tôi ngồi một bên, còn bố con hắn ngồi một bên. Tự dưng lúc này, tôi lại thèm không khí ồn ào và nghịch ngợm như mấy hôm trước.
Thằng bé vẫn còn căm tức việc tôi dám chọc phá nó vào tối hôm qua, nên nó mắm môi mắm mỏ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi vừa ăn cơm, vừa le lưỡi chọc tức nó.
Thằng bé tức giận chặn ngay đôi đũa đang gặp chả nem của tôi lại.
Tôi vênh mặt khiêu khích nó, tôi nhanh tay rút đôi đũa của mình ra, rồi phản công lại thằng bé bằng cách kẹp chặt lấy đôi đũa của nó.
Thằng bé cố hết sức để rút đôi đũa của nó ra, nhưng vì sức lực của tôi hơn hẳn nó, nên nó không làm gì được.
Ngồi ở bên cạnh, Đức Tiến vừa uống rượu, vừa nheo mắt nhìn chúng tôi. Hắn lúc nào cũng đóng vai một ông bố bắt đắc dĩ có hai đứa con chưa trưởng thành, đang nghịch ngợm và quậy phá nhau ở trên bàn ăn.
Tôi mặc dù ham đùa nghịch, những cũng biết chừng mực. Sợ thằng bé nổi điên lên hất bỏ hết thức ăn trên bàn xuống đất, tôi chỉ trêu nó một chút sau đó nhấc đôi đũa của mình ra khỏi đôi đũa của nó.
Thằng bé đã coi tôi là bạn của nó. Có thể trước đây, nó không ưa tôi và không thích tôi, nhưng trải qua chuyện hôm trước và những gì, mà tôi và nó cùng làm với nhau, nó không còn ghét bỏ tôi giống như lúc trước nữa.
Thằng bé vừa ăn cơm, vừa hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Thỉnh thoảng nó lại nhanh tay chặn đôi đũa gắp thức ăn của tôi.
Tôi le lưỡi trêu nó, sau đó lợi dụng lúc nó sơ ý không để ý đến đôi tay cầm đũa của mình, tôi tỉnh bơ gắp thức ăn lên bát.
Cử chỉ trẻ con và nghịch ngợm của tôi và thằng bé đã khiến Đức Tiến không nhịn được cười. Nhất là khi thấy tôi vừa ăn cơm vừa le lưỡi với nó, còn thằng bé phồng mồm, mắt rực lửa nhìn tôi, hắn đã cười thành tiếng.
Nhìn Đức Tiến dấu nụ cười trong mu bàn tay phải, tôi và thằng bé ngơ ngác nhìn hắn.
Biết mình đã vô tình diễn hài cho Đức Tiến xem từ nãy đến giờ, mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thằng bé thì lại trái ngược hoàn toàn, nó ngây thơ hỏi.
_Tại sao đang ăn cơm, bố lại cười ?
Đức Tiến “khụ” một tiếng, hắn cố gắng dấu tiếng cười trong cổ họng.
_Bố đâu có cười, bố bị mắc nghẹn thức ăn nên cần ho vài tiếng.
Thằng bé ngẫm nghĩ một lát, nó phản bác lại ngay.
_Bố nói dối, rõ ràng con thấy bố cười tủm tỉm còn gì ?
Lần này, đến lượt tôi cười thành tiếng. Ngụm rượu trong miệng, suýt chút nữa khiến tôi bị sặc. Xem ra tôi đã đánh giá cao trí tuệ của thằng bé rồi. Nó vẫn còn là một đứa trẻ con.
Thằng bé chuyển mục tiêu chú ý từ bố nó sang tôi.
_Bà cô già kia ! Không phải bà cũng bị mắc nghẹn thức ăn đấy chứ ?
_Phụt !
Tôi không còn kìm nén được nữa. Tôi ôm lấy bụng, tôi cười lảnh lót, tôi cười đến chảy cả nước mắt.
Đức Tiến cũng không nhịn được cười, đôi vai hắn run run, mặc dù không cười dữ dội và thoải mái như tôi, nhưng tiếng cười trầm ấm của hắn cũng đủ xua tan đi sự lạnh giá của mùa đông.
Hai chị giúp việc và chú quản gia cũng cười theo chúng tôi.



Người duy nhất ở đây không cười là thằng bé. Nó hết nhìn người nọ rồi lại đến người kia, nó ngơ ngác không hiểu có chuyện gì vui, mà hôm nay cả nhà đều cười vui vẻ như thế.
Nhờ tiếng cười, chúng tôi đã không còn nói chuyện gượng gạo và không khí xung quanh không còn u ám như tối hôm qua nữa.
Tôi mặc dù vẫn không thể gạt bỏ được áy náy của bản thân dành cho Đức Hải, nhưng đã thấy nhẹ nhõm hơn.
Đức Tiến là một người đàn ông thâm trầm, nên tôi không thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn. Tôi chỉ cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn tôi ngày càng khó hiểu. Tôi có một dự cảm bất an cho mối quan hệ giữa tôi và hắn.
Tôi lúc này rất muốn làm rõ tình cảm mà tôi dành cho Đức Tiến, tôi muốn biết có đúng là tôi đang thích hắn không, hay đó là chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời. Hắn là người đàn ông đầu tiên tôi tiếp xúc thân mật và nhiều hơn bất cứ ai, đồng thời cũng là người có thể kiểm soát và điều khiển được tính cách bồng bột và hiếu động của tôi. Cả đời tôi, tôi chưa sợ ai như sợ hắn, cũng không biết ơn ai nhiều như biết ơn hắn.
Ăn xong bữa sáng, theo thường lệ, Đức Tiến đi làm, tôi và thằng bé ở nhà.
Hôm nay, tôi không có tâm trạng đùa nghịch hay bày ra các trò chơi giống như mọi hôm. Ngồi trong phòng ngủ ở trên lầu hai, đầu óc tôi không thể tập trung vào trang sách đang cầm trên tay. Đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ về Đức Hải, và vết thương ở chân phải của hắn. Nếu tôi không thể chăm sóc cho hắn, tôi sẽ phát điên lên mất.
Cất trả cuốn sách lên kệ sách ở trên tủ gỗ, được kê ở đầu giường, tôi đi qua đi lại trong phòng, tôi muốn tinh thần mình trấn tĩnh lại.
Đi đến khi chân mỏi nhừ, và đầu quay cuồng vì chóng mặt, tôi mới loạng choạng đi ra ban công.
Bầu trời hôm nay rất trong xanh, nắng ấm bao phủ khắp mọi nơi, cây cối xanh tươi. Mấy chậu hoa được đặt trên ban công, ngày nào cũng được hai chị giúp việc tưới nước.
Tôi hít lấy hương thơm trên những bông hoa hướng dương, mắt tôi mở to nhìn những chiếc lá xanh mơn mởm. Hít một hơi thật sâu, thở ra, tôi thấy đầu óc mình đã dần thanh tỉnh hơn.
Đứng ngắm cảnh một lúc, tôi quyết định sẽ đi thăm Đức Hải. Tôi mặc kệ hắn có ưa tôi không, hay có chào đón tôi đến nhà hắn không, tôi chỉ cần biết mình phải trả ơn cho hắn, hỏi thăm bệnh tình của hắn.
Lòng đã quyết, tôi nhanh chóng mở cửa phòng, rồi đi tìm thằng bé.
Thằng bé không có ở trong phòng, nó đang ngồi đọc truyện tranh ở trên xích đu ngoài sân vườn.
Đứng nhìn nó từ xa, tôi cười gian trá, tính cách nghịch ngợm và hiếu thắng trong tôi lại trỗi dậy. Lần trước thằng bé dám chê tôi không có khả năng khiến cho nó giật nảy mình, lần này tôi quyết tâm làm cho nó tâm phục khẩu phục thì thôi.
Đi bằng mười đầu ngón chân, tay tôi che miệng cười thầm, tôi rón rén và nhẹ nhàng tiến lại gần phía nó đang ngồi.
Đứng ở đằng sau lưng nó, tôi dơ hai tay lên, miệng há to. Tôi chưa kịp thực hiện được ý đồ của mình, thằng bé đã “hừ” lạnh lên tiếng.
_Bà lại muốn thử hù dọa nữa sao ? Lần trước bà nghịch vẫn còn chưa chán sao ?
Tôi không hiểu làm cách nào mà thằng bé có thể phát hiện ra tôi đang đứng ở phía sau lưng nó, rõ ràng nó đang cắm cúi đọc truyện tranh kia mà.
Như để giải thích cho thắc mắc của tôi, thằng bé khinh thường nói tiếp.
_Bà đi lạch bạch như một con vịt bầu thì ai mà chả nghe tiếng.
Tôi ỉu xìu hạ hai tay xuống, mặt tôi tiu nghỉu như một con chó con bị mắng oan một trận.
Thằng bé không thèm để ý đến tôi, mắt nó vẫn nhìn chăm chú vào trang truyện tranh trước mặt.
Không hù dọa được thằng bé, khiến tôi thất vọng ngồi xuống bên cạnh nó. Ngồi ngắm mây trời một lúc, tôi rủ rê thằng bé.
_Em có muốn cùng chị đi chơi không ?
Thằng bé ngước mắt nhìn tôi.
Tôi vui mừng vì thằng bé không còn lờ tôi đi nữa.
_Em có biết nhà Đức Hải ở đâu không ?
Thằng bé gật đầu, khuôn mặt nó không dấu được vẻ háo hức chờ mong.
_Biết. Chị hỏi để làm gì ?
_ Đức Hải đang bị thương ở chân, nên chị muốn cùng em đến thăm anh ấy.
Thằng bé cười tươi, nó r

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lý do người mẹ già làm mâm cơm cúng chỉ toàn rau má khiến ai cũng khóc

Chồng ngoại tình lúc vợ mang bầu, còn thản nhiên: “Em không chửa thì anh cần gì cặp bồ”

7 Ngày Để Giữ 1 Tình Yêu

Ai cũng nói mình dại khi lấy anh nhưng 5 năm sau mình khiến mọi người sửng sốt

Tình Yêu Đôi Khi Không Chỉ Đơn Giản Là Yêu, Mà Tình Yêu Còn Là Nhiều Hơn Thế