Hắn có biết một con bé nhạy cảm, và ưa sĩ diện như tôi, sẽ phải sống khổ sở như thế nào khi ngày nào cũng bị hình ảnh đáng sợ này hành hạ tâm trí không ?
Đồ độc ác ! Hu hu hu ! Tôi đi tự sát đây. Khi nào tôi chết, tôi sẽ bám theo hắn, sẽ hành hạ hắn hàng đêm, sẽ báo thù hắn. Hừ ! Sao hắn dám đánh tôi, mà lại đánh vào mông tôi ?
Không ! Tôi không muốn nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy nữa. Tôi muốn quên đi tất cả. Tôi không muốn tin rằng, một con bé 25 tuổi như tôi, bị một người đàn ông 34 bắt nằm úp, sau đó dùng tay để phát vào mông.
Càng nghĩ tôi càng tức, càng thấy xấu hổ. Tôi hết chịu nổi nữa rồi. Tôi muốn về Việt nam. Tôi muốn cách xa hắn càng xa càng tốt. Tôi căm ghét hắn. Tôi nguyền rủa hắn sống không được yên.
Dùng chân phải mở cửa, tôi chạy ào vào phòng. Không muốn nhìn thấy ai, cũng không còn mặt mũi để gặp người khác, tôi tự nhốt mình ở trong phòng.
Nhảy lên giường, tôi chùm chăn kín đầu, tôi lăn qua lăn lại. Trông tôi lúc này giống hệt một cô vợ nhỏ vì giận dỗi chồng nên đóng cửa để tự kiểm điểm bản thân, và không muốn gặp mặt ông chồng thân yêu ngu ngốc và đầu đất.
Nằm một lúc, tôi bắt đầu thấy chán. Tay trái tôi gác lên trán, tay phải đặt lên bụng, còn mắt nhìn lên trần nhà. Tôi lắng nghe tiếng đập của trái tim mình. Tôi đang nhớ lại cảm giác lúc hắn ôm lấy tôi, đỡ cho tôi khỏi va đập khi tôi và hắn ngã từ trên cầu thang xuống sàn nhà.
Khi thấy hắn nằm im không động đậy, khi tưởng rằng hắn đã chết, tôi đã sợ hãi và hoảng sợ như thế nào. Cái cảm giác trái tim mình như ngừng đập, từng cơn đau buốt đâm sâu vào cơ thể, vào từng tế bào đã khiến tôi muốn quỵ ngã. Cảm giác lúc đó khác hoàn toàn cảm giác lúc tôi nhận được tin mình sắp chết, và cảm giác lúc tôi sợ hãi do hắn gây ra.
Chết là hết, là kết thúc tất cả. Khi biết mình phải chết, tôi có đau, có hoảng sợ, có muốn gào thét thật, nhưng không đau khổ bằng cảm giác mình phải tiếp tục sống, nhưng hắn sẽ rời xa khỏi tôi.
Tôi biết là tôi không nên để ý đến hắn, cũng không nên có tình cảm với hắn. Nhưng con tim của tôi theo từng ngày, đã dần có tình cảm với hắn. Tôi không biết, mình có yêu hắn không ? Nhưng cảm giác đau giống như bị kim châm, bị tám ngựa phanh thây là thật. Tôi không thể phủ nhận, cũng không thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giờ đây, tôi đang rất bối rối, và hỗn loạn. Tôi một mặt muốn tiếp nhận những cảm xúc, những suy nghĩ mới lạ mà chỉ xuất hiện kể từ khi tôi gặp hắn. Một mặt, tôi lại muốn chạy trốn. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó, hắn nói cho tôi biết rằng: hắn không hề có tình cảm với tôi, cũng chưa bao giờ coi tôi là một người phụ nữ đúng nghĩa, hắn chỉ coi tôi là một đứa trẻ con chưa trưởng thành. Hắn muốn giữ tôi ở lại bên cạnh hắn, vì tôi mang lại niềm vui và nụ cười cho hắn.
Sờ lên trái tim mình, tôi thấy từng tiếng “thình thịch” vang lên theo từng nhịp trống rộn rã, có giai điệu. Tôi nên làm gì với tình cảm của chính mình đây ? Tôi có nên tiếp tục chờ đợi và hy vọng, hay là tôi nên coi đây chỉ là cảm giác nhất thời mà tôi dành cho hắn thôi ?
Trên khóe môi tôi nở một nụ cười, tôi nằm úp xuống gối. Có lẽ tôi không nên suy nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ hắn có yêu tôi không, và mặc kệ tình cảm mà tôi dành cho hắn có phải là tình yêu nam nữ không, tôi nên để cho thời gian trả lời. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi và hắn thực sự có duyên phận với nhau, hắn sẽ thuộc về tôi. Còn nếu không, tôi dù có muốn cũng không được.
Hắn là một chàng trai xuất chúng, một người có thể khiến cho tôi rung động, cũng là người có thể bảo vệ và che chở cho tôi cả đời.
Chỉ cần tôi giữ gìn trọn vẹn hình ảnh tuyệt đẹp và hành động dũng cảm của hắn khi cứu tôi là được rồi. Mai sau dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không hối hận vì đã dành cho hắn một chỗ trống trong trái tim tôi.
Nằm chán, tôi mở tủ sách ở trên đầu giường. Tôi xem từng cuốn sách một. Cuối cùng tôi chọn được một cuốn sách ưng ý.
Vốn tiếng Hoa của tôi rất tốt, nên việc tôi đọc sách báo không gặp vấn đề gì trở ngại. Cuốn sách mà tôi cầm trên tay do Quỳnh Dao viết. Tôi mỉm cười, đã lâu rồi tôi không có đọc tác phẩm nào của nhà văn Quỳnh Dao. Nay có cơ hội được đọc bằng tiếng Trung, tôi rất phấn khích. Tôi muốn thử xem, ngoài khả năng nói lưu loát giống như người Hoa ra, tôi có quên mất mặt chữ không ?
Đọc được hai trang, tôi cười tươi rói. May quá, khả năng đọc và viết của tôi vẫn tốt giống như trước.
Khi tôi đọc được hơn 30 trang sách, cánh cửa vang lên những tiếng “cộc cộc”. Mắt tôi vẫn nhìn chăm chú vào trang sách đang đọc dở, miệng tôi trả lời.
_Vào đi !
Cánh cửa gỗ màu vàng nhạt mở rộng sang bên cạnh. Từ bên ngoài, hắn bước vào trong phòng. Thấy tôi đang tập trung vào cuốn sách trên tay, khóe môi hắn mỉm cười mơ hồ. Hình như hắn rất vui vì tôi không khóc nháo, hay đập phá đồ đạc trong phòng.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu trắng dài hơn một mét ở bên tay trái của chiếc giường, cạnh bức tường thông ra ban công.
Hắn tỉ mỉ quan sát từng sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt tôi. Khi tôi tập trung làm bất cứ việc gì đó, tôi trông giống như một bức tượng được tạc theo tư thế nhìn nghiêng, mái tóc uốn quăn của tôi rũ ra đằng trước. Tôi không biết là hình ảnh tự nhiên, và nên thơ của mình đều lọt vào mắt hắn.
Tôi nghĩ nếu phải là một chàng trai khác, đã không có một ai chịu đựng được tính cách nghịch ngợm và ưa quậy phá của tôi. Nhưng hắn chẳng những chịu đựng được, hắn còn biết cách kìm nén bớt được hành động bộc phát và không có nguyên tắc của tôi. Tôi biết, hắn đánh tôi vì hắn lo cho tôi, và vì lúc đó hắn quá tức giận. Hắn lên đây phải chăng là hắn muốn xin lỗi tôi, và muốn hỏi tôi xem tôi có bị làm sao không ?
Dù tôi không muốn giận hắn, nhưng hắn ra tay không nhẹ tay một chút nào. Hiện giờ mông tôi vẫn còn rất đau. Tôi muốn hét vào mặt hắn, muốn quát hắn, muốn tuyệt giao với hắn. Tôi muốn nói cho hắn biết, tôi là nhân viên của hắn, tôi không phải là một cô người yêu bé bỏng của hắn, mà hắn tự cho mình cái quyền muốn đánh và xử phạt tôi lúc nào cũng được.
Đọc đến đoạn nữ nhân vật chính trong truyện bị nam nhân vật chính bắt nạt và hiểu lầm, tôi tức điên lên, tôi dơ cao tay, nắm tay tôi siết chặt, tôi vung vẩy như chuẩn bị đánh ai đó trong vô hình.
Ngồi ở bên cạnh giường, hắn bị hành động giống như là côn đồ của tôi làm cho bật cười. Có lẽ hắn chưa từng thấy một cô gái nào đọc sách cũng tức giận như thể đang xem phim truyền hình giống như tôi.
Nghe tiếng cười của một người nào đó rất gần mình. Lúc này, tôi mới nghiêng đầu nhìn sang. Khi biết chủ nhân của tiếng cười thanh thúy và trầm ấm kia là ai. Tôi nhảy dựng lên, cuốn sách rớt khỏi tay, mắt tôi trừng trừng nhìn hắn, còn môi tôi mím chặt, miệng tôi hét lên.
_Anh…anh vào đây làm gì ? Lúc nãy anh đánh tôi vẫn còn chưa đủ sao ? Anh…anh định đánh tôi thêm nữa chứ gì ?
Tôi đề phòng nhìn hắn. Tôi không cần biết mục đích của hắn vào phòng tôi làm gì ? Tôi chỉ muốn tránh xa hắn một chút, hay là chạy nhanh ra khỏi đây thì càng tốt.
Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi,