uy bị ngã từ trên cao xuống, và lăn hơn hai chục vòng nhưng tôi không thấy đau đớn lắm, có thể hắn đã đỡ và che chắn cho tôi, nên tôi mới tránh được những cú va đập không đáng có.
Hắn nằm im như chết, mắt nhắm nghiền.
Mặt tôi trắng bệch, nước mắt tuôn như mưa. Tôi tưởng hắn đã chết, nên trái tim tôi đau đớn như có ai đó đang giày xéo và giẵm nát. Suy nghĩ trong tôi hỗn loạn. Tôi không biết khi một người nào đó vĩnh viễn mất đi người thân yêu nhất của mình sẽ có cảm giác như thế nào ?
Còn tôi, tôi bỗng thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ, thậm chí có cho tôi hết tất cả tiền bạc, và châu báu trên thế gian tôi cũng không cần. Khi hắn còn sống khỏe mạnh ở bên cạnh tôi, tôi ghét và hay nguyền rủa hắn, nhưng khi thấy hắn nằm im không nhúc nhích, tôi nghĩ rằng trái tim và linh hồn của mình cũng chết theo hắn.
Cảm giác đau đớn và thống khổ này không có bút mực nào có thể tả xiết. Tôi chưa từng nói tôi yêu hắn, cũng không muốn thừa nhận hắn quan trọng đối với tôi, nhưng nay tôi biết khi mất hắn, tôi sẽ mất hết tất cả niềm vui.
Tôi nắm lấy cổ áo của hắn, tôi gào khóc, tôi gọi tên hắn. Nước mắt tôi rơi trên mặt hắn.
Từ từ, hắn mở mắt ra nhìn tôi. Thấy tôi khóc đến thương tâm, hắn mệt mỏi bảo tôi.
_Cô có thể ngồi xuống được không ? Cả thân thể tôi đều đau nhức, giờ lại chịu thêm sức nặng của cô nữa, tôi không thở nổi.
Thấy hắn không có chết, cũng không bị làm sao, tôi sung sướng cười toe toét. Tôi sờ soạn khắp người hắn.
_Anh có bị làm sao không ? Có bị bong gân, có bị gãy xương, hay bị va đập vào đầu không ?
Mọi người đứng xung quanh lúc nãy còn lo lắng cho hắn, nhưng sau khi nhìn một loạt hành động “tự nhiên” và “vô tư” của tôi, họ đều không nhịn được cười.
Khuôn mặt quanh năm lạnh giá của giá của hắn, vì cử chỉ “sàm sỡ” của tôi, đã hơi ửng đỏ.
Nếu tôi mà biết được mọi người đang suy nghĩ ở trong đầu, tôi không chỉ đỏ mặt tía tai mà còn tìm ngay một chỗ nào đó rồi chui vào và vĩnh viễn không bao giờ ló đầu ra nhìn ai nữa.
_Tôi không sao. Cô đi xuống đi.
Tôi giật mình nhìn hình ảnh tôi đang ngồi trên bụng hắn, hai chân dạng sang hai bên. Mặt tôi từ mái mét, chuyển sang hình ảnh của một con tôm được luộc chín. Tôi đứng bật dậy như lò xo, vì quá ngượng và hấp tấp, nên tôi vướng vào chiếc áo thun màu xám đen của hắn, hậu quả tôi lại lao người về phía trước, lần này mục tiêu của tôi là Tên công tử bột chết tiệt kia !
Hoàn hảo ! Thật quá hoàn hảo ! Số tôi thật quá may mắn ! Tôi chẳng những được công tử lạnh như băng nhà họ Trương ôm, mà ngay cả tên nóng như lửa và có miệng lưỡi chanh chua kia đỡ lấy.
Tôi ngã đè lên ngực của Tên kia. Tôi đau đớn nhăn mặt. Tôi rất muốn bắc ngay một cái thang lên trời và hỏi ông tại sao lại bắt tôi chịu đủ mọi tai họa thế này ?
Vòng tay của Tên kia ôm chặt lấy tôi, trái tim Tên kia đập thật nhanh. Dựa vào lồng ngực rộng rãi và nam tính của Tên kia, tôi hoàn toàn không dám tin tưởng là Tên kia đã đỡ lấy tôi, và vừa cứu thoát tôi khỏi ngã một cú đau điếng.
Tôi nghĩ vì ơn cứu mạng này, tôi sẽ bỏ qua cho Tên kia chuyện đẩy tôi ngã xuống bể bơi lúc nãy.
Hắn đã đứng dậy từ lúc nào rồi, hắn nhấc tôi ra khỏi người Tên kia. Tôi bị hắn nhấc bổng lên giống hệt như một đứa trẻ con.
Mặt hắn lúc này không phải là lạnh nữa, mà vừa lạnh vừa tối xầm như bóng đêm, còn ánh mắt hắn giống như một cục than bị vùi lấp trong tuyết trắng.
Cơ thể tôi bất giác run rẩy, tôi không biết mình đã phạm phải lỗi lầm gì, tại sao hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ và khủng khiếp như thế ?
_Cô rất giỏi gây chuyện. Chắc là tôi phải xích cô lại.
Tôi vừa khóc vừa van cầu hắn.
_Xin…xin anh đừng làm thế. Tôi hứa từ lần sau, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ và không bao giờ quậy phá nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi.
_Cô đã hứa rất nhiều lần rồi, nhưng cô có làm được đâu.
Hắn lôi tôi lại gần ghế sô pha. Trong khi tôi hốt hoảng giãy giụa và kêu thét lên. Hắn bắt tôi nằm úp xuống đùi hắn. Mông tôi bị hắn đánh cho mấy cái đau điếng.
_Oa oa oa !
Tôi đã bật khóc như một đứa trẻ. Tôi nằm ăn vạ trong lòng hắn, tôi không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.
Hu hu hu ! Đồ biến thái ! Đồ độc ác ! Sao hắn dám đánh vào mông tôi ? Ngay cả các sơ trong tu việc cũng chưa bao giờ đánh tôi. Hắn là ai mà cho rằng mình có quyền dạy bảo tôi.
Càng nghĩ tôi càng thấy thương tâm, tôi bất chấp hình tượng và thể diện của mình, tôi khóc toáng lên. Vừa khóc tôi vừa lấy tay đấm đá vào ngực hắn, vừa lấy vạt áo của hắn để lau mũi.
Mọi người đứng ở trong phòng không thể nhịn được cười. Họ vì sợ uy quyền và tính cách lạnh lùng của hắn nên không dám cười to, họ chỉ dám bịt chặt miệng, trốn ở một góc nào đó, sau đó cười ngặt nghẽo trong cổ họng.
Thật tội nghiệp cho họ, chỉ vì không thể cười cho thật sảng khoái, nên mặt mũi họ tím tái, còn cổ họng đau nhức vì phải chứa quá nhiều hơi. Tôi nghĩ ngay cả bụng của họ cũng không thể tiêu hóa được thức ăn vì những hành động rất ư là “dễ thương” và diễn xuất siêu việt của tôi.
Ở trong phòng chỉ có ba người không cười là hắn, Tên kia và thằng bé.
Hắn đánh tôi nhưng không thấy vui một chút nào. Có lẽ vì quá lo cho tôi, vì sợ nếu tôi còn tiếp tục nghịch ngợm và quậy phá, tính mạng nhỏ bé của tôi sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, nên hắn mới lo quá hóa giận, hắn mới đánh tôi trước mặt mọi người.
Thằng bé chắc sẽ không còn thấy tôi quá xa cách và không gần gũi nữa. Là con của hắn, nó đã gặp rất nhiều cô gái muốn lấy lòng nó để tiếp cận bố nó. Nhưng không có một cô gái nào lại ngớ ngẩn và hành động một cách hồ đồ giống như tôi. Tôi so với thằng bé, còn trẻ con và nghịch ngợm hơn nhiều. Tương lai mai sau, tôi và thằng bé có thể sẽ trở thành bạn thân của nhau. Hy vọng là tôi có thể hóa giải mối quan hệ bất hòa và xích mích giữa hai bố con.
Tên kia chắc cũng không gặp phải một gái nào lại thẳng tính, và bộc lộ hết tất cả con người thật cho người khác xem giống như tôi. Tôi không có nịnh nọi, không tâng bốc, hay nhìn Tên kia bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ. Mà tôi thích cãi nhau và đấu lý với Tên kia. Tôi biết với một người có lòng hiếu thắng cao như Tên kia, Tên đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Tôi không hiểu ánh mắt kì lạ mà Tên kia dành cho tôi là gì nhưng tôi không muốn có bất cứ quan hệ dây dưa gì với Tên kia.
Tôi rất sợ những tên đàn ông lăng nhăng, và không chung thủy. Nếu thực sự tôi muốn yêu, tôi sẽ tìm một người yêu tôi thật lòng, tôi không cần người đó phải có thật nhiều tiền. Tôi mặc dù thích làm giàu, nhưng không ngu tới mức giao hạnh phúc cả đời của mình vào tay một tên sở khanh – thay tình như thay áo.
Tôi không biết bằng cách nào tôi có thể chạy lên lầu, và bằng cách nào tôi có thể vượt qua được một rừng người bao vây lấy tôi. Lúc đó, tôi rất xấu hổ, rất ngượng ngùng.
Hành động đánh người của hắn giống như cách hắn dạy con trai của hắn trước mặt bao nhiêu người, khiến tôi nghĩ ngay đến một người lần đầu tiên mặt áo bơi đi dạo trên bãi biển.
Mặt tôi đỏ bừng, nước mắt vẫn còn hoen bờ mi, môi tôi mím chặt. Sau khi tặng cho hắn một ánh mắt có thể xuyên thủng hắn, tôi chạy biến lên lầu, tôi chạy thật nhanh.
Hình ảnh chạy của tôi không khác gì hình ảnh cô dâu bị chú rể bỏ rơi trước nhà thờ. V
Hắn nằm im như chết, mắt nhắm nghiền.
Mặt tôi trắng bệch, nước mắt tuôn như mưa. Tôi tưởng hắn đã chết, nên trái tim tôi đau đớn như có ai đó đang giày xéo và giẵm nát. Suy nghĩ trong tôi hỗn loạn. Tôi không biết khi một người nào đó vĩnh viễn mất đi người thân yêu nhất của mình sẽ có cảm giác như thế nào ?
Còn tôi, tôi bỗng thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ, thậm chí có cho tôi hết tất cả tiền bạc, và châu báu trên thế gian tôi cũng không cần. Khi hắn còn sống khỏe mạnh ở bên cạnh tôi, tôi ghét và hay nguyền rủa hắn, nhưng khi thấy hắn nằm im không nhúc nhích, tôi nghĩ rằng trái tim và linh hồn của mình cũng chết theo hắn.
Cảm giác đau đớn và thống khổ này không có bút mực nào có thể tả xiết. Tôi chưa từng nói tôi yêu hắn, cũng không muốn thừa nhận hắn quan trọng đối với tôi, nhưng nay tôi biết khi mất hắn, tôi sẽ mất hết tất cả niềm vui.
Tôi nắm lấy cổ áo của hắn, tôi gào khóc, tôi gọi tên hắn. Nước mắt tôi rơi trên mặt hắn.
Từ từ, hắn mở mắt ra nhìn tôi. Thấy tôi khóc đến thương tâm, hắn mệt mỏi bảo tôi.
_Cô có thể ngồi xuống được không ? Cả thân thể tôi đều đau nhức, giờ lại chịu thêm sức nặng của cô nữa, tôi không thở nổi.
Thấy hắn không có chết, cũng không bị làm sao, tôi sung sướng cười toe toét. Tôi sờ soạn khắp người hắn.
_Anh có bị làm sao không ? Có bị bong gân, có bị gãy xương, hay bị va đập vào đầu không ?
Mọi người đứng xung quanh lúc nãy còn lo lắng cho hắn, nhưng sau khi nhìn một loạt hành động “tự nhiên” và “vô tư” của tôi, họ đều không nhịn được cười.
Khuôn mặt quanh năm lạnh giá của giá của hắn, vì cử chỉ “sàm sỡ” của tôi, đã hơi ửng đỏ.
Nếu tôi mà biết được mọi người đang suy nghĩ ở trong đầu, tôi không chỉ đỏ mặt tía tai mà còn tìm ngay một chỗ nào đó rồi chui vào và vĩnh viễn không bao giờ ló đầu ra nhìn ai nữa.
_Tôi không sao. Cô đi xuống đi.
Tôi giật mình nhìn hình ảnh tôi đang ngồi trên bụng hắn, hai chân dạng sang hai bên. Mặt tôi từ mái mét, chuyển sang hình ảnh của một con tôm được luộc chín. Tôi đứng bật dậy như lò xo, vì quá ngượng và hấp tấp, nên tôi vướng vào chiếc áo thun màu xám đen của hắn, hậu quả tôi lại lao người về phía trước, lần này mục tiêu của tôi là Tên công tử bột chết tiệt kia !
Hoàn hảo ! Thật quá hoàn hảo ! Số tôi thật quá may mắn ! Tôi chẳng những được công tử lạnh như băng nhà họ Trương ôm, mà ngay cả tên nóng như lửa và có miệng lưỡi chanh chua kia đỡ lấy.
Tôi ngã đè lên ngực của Tên kia. Tôi đau đớn nhăn mặt. Tôi rất muốn bắc ngay một cái thang lên trời và hỏi ông tại sao lại bắt tôi chịu đủ mọi tai họa thế này ?
Vòng tay của Tên kia ôm chặt lấy tôi, trái tim Tên kia đập thật nhanh. Dựa vào lồng ngực rộng rãi và nam tính của Tên kia, tôi hoàn toàn không dám tin tưởng là Tên kia đã đỡ lấy tôi, và vừa cứu thoát tôi khỏi ngã một cú đau điếng.
Tôi nghĩ vì ơn cứu mạng này, tôi sẽ bỏ qua cho Tên kia chuyện đẩy tôi ngã xuống bể bơi lúc nãy.
Hắn đã đứng dậy từ lúc nào rồi, hắn nhấc tôi ra khỏi người Tên kia. Tôi bị hắn nhấc bổng lên giống hệt như một đứa trẻ con.
Mặt hắn lúc này không phải là lạnh nữa, mà vừa lạnh vừa tối xầm như bóng đêm, còn ánh mắt hắn giống như một cục than bị vùi lấp trong tuyết trắng.
Cơ thể tôi bất giác run rẩy, tôi không biết mình đã phạm phải lỗi lầm gì, tại sao hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ và khủng khiếp như thế ?
_Cô rất giỏi gây chuyện. Chắc là tôi phải xích cô lại.
Tôi vừa khóc vừa van cầu hắn.
_Xin…xin anh đừng làm thế. Tôi hứa từ lần sau, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ và không bao giờ quậy phá nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi.
_Cô đã hứa rất nhiều lần rồi, nhưng cô có làm được đâu.
Hắn lôi tôi lại gần ghế sô pha. Trong khi tôi hốt hoảng giãy giụa và kêu thét lên. Hắn bắt tôi nằm úp xuống đùi hắn. Mông tôi bị hắn đánh cho mấy cái đau điếng.
_Oa oa oa !
Tôi đã bật khóc như một đứa trẻ. Tôi nằm ăn vạ trong lòng hắn, tôi không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.
Hu hu hu ! Đồ biến thái ! Đồ độc ác ! Sao hắn dám đánh vào mông tôi ? Ngay cả các sơ trong tu việc cũng chưa bao giờ đánh tôi. Hắn là ai mà cho rằng mình có quyền dạy bảo tôi.
Càng nghĩ tôi càng thấy thương tâm, tôi bất chấp hình tượng và thể diện của mình, tôi khóc toáng lên. Vừa khóc tôi vừa lấy tay đấm đá vào ngực hắn, vừa lấy vạt áo của hắn để lau mũi.
Mọi người đứng ở trong phòng không thể nhịn được cười. Họ vì sợ uy quyền và tính cách lạnh lùng của hắn nên không dám cười to, họ chỉ dám bịt chặt miệng, trốn ở một góc nào đó, sau đó cười ngặt nghẽo trong cổ họng.
Thật tội nghiệp cho họ, chỉ vì không thể cười cho thật sảng khoái, nên mặt mũi họ tím tái, còn cổ họng đau nhức vì phải chứa quá nhiều hơi. Tôi nghĩ ngay cả bụng của họ cũng không thể tiêu hóa được thức ăn vì những hành động rất ư là “dễ thương” và diễn xuất siêu việt của tôi.
Ở trong phòng chỉ có ba người không cười là hắn, Tên kia và thằng bé.
Hắn đánh tôi nhưng không thấy vui một chút nào. Có lẽ vì quá lo cho tôi, vì sợ nếu tôi còn tiếp tục nghịch ngợm và quậy phá, tính mạng nhỏ bé của tôi sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, nên hắn mới lo quá hóa giận, hắn mới đánh tôi trước mặt mọi người.
Thằng bé chắc sẽ không còn thấy tôi quá xa cách và không gần gũi nữa. Là con của hắn, nó đã gặp rất nhiều cô gái muốn lấy lòng nó để tiếp cận bố nó. Nhưng không có một cô gái nào lại ngớ ngẩn và hành động một cách hồ đồ giống như tôi. Tôi so với thằng bé, còn trẻ con và nghịch ngợm hơn nhiều. Tương lai mai sau, tôi và thằng bé có thể sẽ trở thành bạn thân của nhau. Hy vọng là tôi có thể hóa giải mối quan hệ bất hòa và xích mích giữa hai bố con.
Tên kia chắc cũng không gặp phải một gái nào lại thẳng tính, và bộc lộ hết tất cả con người thật cho người khác xem giống như tôi. Tôi không có nịnh nọi, không tâng bốc, hay nhìn Tên kia bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ. Mà tôi thích cãi nhau và đấu lý với Tên kia. Tôi biết với một người có lòng hiếu thắng cao như Tên kia, Tên đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Tôi không hiểu ánh mắt kì lạ mà Tên kia dành cho tôi là gì nhưng tôi không muốn có bất cứ quan hệ dây dưa gì với Tên kia.
Tôi rất sợ những tên đàn ông lăng nhăng, và không chung thủy. Nếu thực sự tôi muốn yêu, tôi sẽ tìm một người yêu tôi thật lòng, tôi không cần người đó phải có thật nhiều tiền. Tôi mặc dù thích làm giàu, nhưng không ngu tới mức giao hạnh phúc cả đời của mình vào tay một tên sở khanh – thay tình như thay áo.
Tôi không biết bằng cách nào tôi có thể chạy lên lầu, và bằng cách nào tôi có thể vượt qua được một rừng người bao vây lấy tôi. Lúc đó, tôi rất xấu hổ, rất ngượng ngùng.
Hành động đánh người của hắn giống như cách hắn dạy con trai của hắn trước mặt bao nhiêu người, khiến tôi nghĩ ngay đến một người lần đầu tiên mặt áo bơi đi dạo trên bãi biển.
Mặt tôi đỏ bừng, nước mắt vẫn còn hoen bờ mi, môi tôi mím chặt. Sau khi tặng cho hắn một ánh mắt có thể xuyên thủng hắn, tôi chạy biến lên lầu, tôi chạy thật nhanh.
Hình ảnh chạy của tôi không khác gì hình ảnh cô dâu bị chú rể bỏ rơi trước nhà thờ. V