Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5683)

Giấc Mơ Tình Yêu

mặt xuống đất.
Nếu có một cái lỗ hổng, tôi sẽ chui ngay xuống đất. Cả đời tôi chưa có lúc nào, lại ước mình có thể biến mất như thế.
Cú ngã của tôi phải nói là đẹp mắt nhất từ trước đến nay. Hai chân tôi co lên đến ngang gối, hai cánh tay đập mạnh xuống đất theo tư thế mà người ta vẫn thường quỳ lạy thần phật, còn khuôn mặt giống búp bê của tôi được tấm thảm màu trắng làm bằng nỉ đỡ, thân thể tôi ngã đè lên bộ vét.
Tuy không đễn nỗi đau đớn, nhưng hình ảnh vồ ếch của tôi trước con mắt quan sát từ đầu đến cuối của hắn, chẳng khác gì việc tôi đang diễn hề cho hắn xem.
Hu hu hu ! Tôi muốn mình biến mất ! Muốn mình vô hình ! Có thiên thần nào có thể giúp tôi biến ra khỏi đây không ?
Tiếng giày khua “lộp cộp” trên nền gạch men sáng bóng màu trắng. Mũi giày của hắn cách mặt tôi mấy centimet.
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn. Sắc màu trên khuôn mặt tôi thay đổi liên tục. Chiều hôm qua tôi còn chê Tuyết Ngân là một con tắc kè hoa, còn bây giờ tôi cũng chẳng khác gì một con hề, có lẽ ngay cả một thằng hề cũng không diễn xuất tồi như tôi.
_Cô định nằm ăn vạ ở dưới sàn nhà đến bao giờ, hay là cô thấy sàn nhà rất sạch sẽ và rất êm ái, nên luyến tiếc không muốn đứng lên ?
Giọng nói không một chút tình cảm và thương người của hắn khiến tôi nổi giận.
_Anh biến đi, tôi không cần anh phải thương hại. Không giúp tôi đứng lên thì thôi, anh còn dám chọc vào nỗi đau của tôi nữa.
Chống hai tay xuống sàn nhà, tôi cố gắng đứng lên.
Tôi hơi ngốc, lẽ ra tôi không nên chống tay lên lớp túi bóng trơn tuột bao bên ngoài bộ áo vét, mà nên chống tay vào tấm thảm làm bằng nỉ như thế sẽ rất chặt và không bị tuột.
Nếu tôi biết trước được điều đó, đã không có nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra với tôi. Khi tôi tưởng rằng mình có thể đứng được lên, thêm một lần nữa tôi lại trượt tay ngã rầm xuống sàn nhà. Mắt tôi nổ đom đóm, còn ngực tôi bị đập mạnh, tôi không thở được. Thật là nhục nhã và quá mất mặt ! Tại sao tôi luôn làm trò hề cho hắn xem thế này ?
Tôi biết hắn không có ý định giúp tôi, nên tôi phải dựa vào chính mình. Cố nén đau, tôi lồm cồm bò dậy. Đầu gối tôi quỳ dưới sàn nhà, mái tóc của tôi xổ tung do chiếc khăn quấn tóc đã bị tọt và rơi xuống sàn nhà.
Tôi thấy cứ mỗi một lần tôi gặp họa, bao giờ cũng là những tai nạn liên hoàn và cấp độ của nó lúc nào cũng tăng lên bằng cấp số nhân.
Tôi là một cô gái thấp bé nhẹ cân, so với vóc người đàn ông cao to và rắn chắc như hắn thì tôi không thể bằng được. Chiếc khăn tắm mà tôi đang dùng là của hắn. Coi như tôi xui xẻo và không gặp may khi đi mượn đồ của người khác. Lúc trước tôi bị ngã là do chiếc túi bóng, còn lần này tôi bị ngã là do đầu gối của tôi quỳ trên góc của chiếc khăn tắm, còn chân tôi đạp trên sàn nhà trơn trợt.
Hai lần tôi ngã trước mặt, thêm lần này nữa là lần thứ ba. Tôi tưởng lần này tôi sẽ vồ ếch cho hắn xem nữa, nhưng có lẽ hắn thấy tình trạng này sẽ kéo dài mãi nếu như không chịu giúp tôi, nên ngay sau khi tôi ngã, hắn đã ôm lấy ngang eo tôi.
Tôi nằm ngọn trong vòng tay của hắn. Trên cơ thể hắn có mùi hương thanh nhàn mà tôi thích. Mùi hương này không quá đậm, cũng không quá nhạt. Tôi là ngưới có chiếc mũi rất nhạy, nên chỉ một lần ngửi mùi hương của ai đó, tôi sẽ nhớ ra người đó là ai khi gặp lại. Nhưng không hiểu tại sao, mùi hương trên cơ thể hắn lại luôn thay đổi.
Tôi nghi ngờ khả năng vê khứu giác của mình. Được hay là tôi đã nhận lầm ? Không ! Không thể ! Nếu ngay cả tôi cũng không thể nhớ được mùi hương trên cơ thể hắn, trên đời này sẽ không có ai có thể làm được điều đó.
Tôi tuy không dám đề cao khả năng bẩm sinh của mình, nhưng tôi chưa bao giờ phán đoán sai. Trước đây tôi luôn tự hào về khả năng của mình, nhưng đến khi gặp hắn, mọi thứ quanh tôi đều đảo lộn hết cả.
Tôi không hiểu một người khi được ai đó cứu sẽ làm gì ? Còn tôi, ngay sau khi hắn ôm lấy ngang eo của tôi, tôi đã ôm chặt lấy hắn, thậm chí chân tôi còn co lên, tôi chỉ bị ngã thôi, tôi lại tưởng mình đang gặp phải một con ma hay dưới sàn nhà có sâu bọ.
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt rất kì lạ, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy biểu hiện này trên khuôn mặt và ánh mắt hắn. Tôi chỉ giỏi mạnh miệng để đấu lý với họ, còn chuyện liên quan đến việc cá nhân và vấn đề tình cảm thì tôi lại mù tịt.
_Cô nói rằng, cô đang không quyến rũ tôi ?
_Tôi không hề quyến rũ anh. Tôi chỉ đang ôm anh vì tôi bị ngã.
Tôi vội vã giải thích. Nói đùa, nếu để hắn hiểu lầm rằng tôi cũng giống như những cô gái thường xuyên vây lấy hắn, tôi thà tự vả vào miệng mình vì không giải thích ngay cho hắn hiểu còn hơn.
_Nếu cô không có ý định quyến rũ tôi, cô có thể buông tôi ra được rồi chứ ?
Không cần hắn nhắc lại lần thứ hai, tôi buông ngay hắn ra.
_Cảm…cảm ơn anh.
Tôi lúng túng nói lời cảm ơn hắn. Không hiểu lý do vì sao, khi nói lời cảm ơn người khác, tôi thấy rất dễ dàng và rất tự nhiên. Còn hắn, tôi không thể mở miệng nổi. Phải chăng, vì tôi có ác cảm với hắn, nên trong tôi luôn có một suy nghĩ phản đối những câu nói tốt đẹp dành cho hắn ?
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, tôi nhìn thấy ánh mắt sững sờ và kinh ngạc của hắn. Nếu bình thường khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, tôi sẽ rất mừng vì ít ra hắn không còn nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng và vô cảm nữa. Nhưng lúc này, ngàn vạn lần tôi cầu mong hắn không trông thấy, hay nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chiếc khăn tắm quấn hờ quanh người tôi từ từ tuột xuống chân. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh có thể xua đuổi cả một đàn chim bồ câu bay tán loạn lên bầu trời.
Tôi vội ngồi thụp xuống vơ vội chiếc khăn tăm sau đó nhanh chóng quấn lại quanh người.
Hắn đứng bất động nhìn tôi. Khuôn mặt và ánh mắt hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nhưng lòng tôi đang dậy sóng, đang gào thét.
Hu hu hu ! Thật nhục nhã ! Tại sao tôi có thể phô bày hết cơ thể cho hắn xem. Tôi muốn tự sát, muốn đập đầu vào bờ tường.
Không dám đứng đây thêm một lúc nào nữa, tôi cầm lấy bộ vét trên sàn nhà, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm như ma đuổi.
_Rầm !
Cánh cửa phòng tắm bị tôi thô bạo đóng lại. Ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi vò đầu bứt tóc, mặt tôi nóng bừng như phát sốt, còn trái tim đập dữ dội, tôi sợ rằng chỉ một chút nữa thôi trái tim tôi sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đập nhẹ đầu vào cánh cửa gỗ kêu “binh binh”, tôi đang tự hành hạ chính mình. Tôi không còn mặt mũi nào để gặp hắn nữa. Dũng khí, sự chanh chua trong tôi đều bay đi đâu hết cả. Bây giờ tôi chỉ là một con bé con không hiểu chuyện, không chịu được đả kích.
Ngồi một lúc lâu, cố hít thở thật sâu, cố tự an ủi chính mình rằng hắn không nhìn thấy được gì cả. Tôi mới run rẩy đứng lên. Gỡ bỏ túi bóng nhựa ở bên ngoài, tôi mặc bộ quần áo vét màu trắng vào người.
Chất liệu vải rất mịn và rất vừa vặn với tôi. Soi khuôn mặt hồng hào, ánh mắt long lanh vì mắc cỡ của mình, tôi mím chặt môi, tay tôi siết chặt. Tôi hận hắn, căm ghét hắn. Vì hắn, tôi đã tự mình biến thành một con hề.
Hình ảnh đáng xấu hổ lúc nãy lại hiện lên rõ mồm một trong đầu tôi. Hết rồi ! Kiểu này, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột rửa được nỗi oan của mình. Hu hu hu ! Tôi mong là hắn sẽ không nghĩ rằng, tôi đang tìm cách câu dẫn hắn. Nếu

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Can đảm để đánh đổi hạnh phúc

Truyện Thằng Quỷ Nhỏ Full

Vợ Bé Bỏng Của Tôi

Ngày ta buông xuôi tất cả

Truyện Tán Gái Cùng Cơ Quan Voz Full