ông tác, cũng không thèm nói trước với tôi một tiếng nào.
Nhìn bộ vét màu trắng ở trước mặt, tôi không biết nên khóc hay là nên cười. Hắn đúng là một khúc gỗ, hình như hắn không hiểu thế nào là vui thú, hay buồn rầu là gì thì phải ? Quanh năm ngày tháng hắn suốt ngày mang bộ mặt lạnh lùng như băng, hắn không cảm thấy chán sao ?
Nhảy xuống giường, tôi gập lại chăn chiếu cho gọn gàng. Dù đây không phải là nhà mình, nhưng tính cách ưa sạch sẽ và gọn gẽ của tôi đã ngấm sâu vào máu rồi. Ngày trước dù tôi có nghèo đói, nhưng tôi không bao giờ để cho bản thân luộm thuộm và bẩn thỉu.
Người ta nói “Đói cho sạch, rách cho thơm” nên tôi phải thực hiện triệt để phương châm này của người xưa. Cũng may bản thân tôi dù không được khoác trên mình những bộ quần áo sang trọng và đắt tiền, nhưng tôi luôn ăn mặc có chừng có mực và nghiêm túc. Tôi thích người ta gọi tôi là bà cô già. Ha ha ha ! Nói ra thì thật buồn cười, nhưng tôi thật sự sợ người khác theo đuổi tôi. Tôi không muốn gặp phiền phức.
Gập xong chăn chiếu, tôi cầm bộ quần áo vét màu trắng dành cho nữ ở trên giường lên. Sờ nhẹ vào lớp giấy bóng, tôi biết bộ quần áo này rất đắt tiền và được may bởi một hãng thời trang nổi tiếng. Kể ra, hắn cũng đối xử với tôi không đến nỗi tệ lắm.
Tôi nên cảm ơn hắn, nhưng tôi lại không muốn làm điều này một chút nào. Nếu hắn bớt lạnh lùng, bớt dùng những ngôn từ khiến tôi sợ chết khiếp hay tức điên lên, tôi sẽ bỏ tiền ra mời hắn một bữa cơm. Hắn coi như là người khá đặc biệt của tôi, ngay cả bạn bè cũng chưa chắc được tôi mời ăn cơm. Không hiểu khi biết được điều này, hắn sẽ có suy nghĩ như thế nào ?
Trên khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười trông giống như dân giang hồ vừa mới giật được một gì đó béo bở lắm. Từ trước đến nay, bộ quần áo vét màu trắng này được coi là món quà có ý nghĩa đối với tôi. Tôi ít khi được tặng quà, và cũng ít khi chịu nhận đồ của người khác.
Tôi không thích cảm giác mắc nợ ai đó. Nay nhận quà của hắn, tôi thấy mình nợ hắn một món nợ ân tình. Khi nào có dịp tôi chắc chắn sẽ trả lại hắn. Tôi biết hắn không thiếu tiền, tôi cũng không đủ khả năng để mua một bộ quần áo đắt tiền cho hắn.
Hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng nhất định tương lai mai sau, cũng sẽ có lúc hắn phải nhờ đến tôi. Đã là cuộc sống thì không có một ai có thể đoán được chữ ngờ. Biết đâu mai sau tôi lại trở nên giàu có, còn hắn làm ăn lụi bại thì sao ?
Khi nói những lời này, tôi chẳng những không cảm thấy hổ thẹn hay ray rứt lương tâm, mà ngược lại, tôi còn thấy vui sướng. Tôi muốn hắn phải gỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn. Tính xấu của hắn sẽ phát huy đến mức độ tối đa khi hắn đứng ở trên cao so với người khác. Chỉ khi nào hắn cũng phải trải qua cuộc sống khó khăn và vất vả giống như tôi, hắn mới bớt được kiêu ngạo, và mới chịu mở miệng ra để nói chuyện tử tế với người khác.
Đứng dựa vai vào cửa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt hắn sắc bén nhìn tôi.
_Cô lại đang tưởng tượng ra điều gì thế ? Tôi tưởng cô đã đi tắm và thay quần áo rồi ? Cô không muốn ăn gì sao ?
Tôi giật mình nhìn hắn. Hắn xuất hiện lúc nào sao tôi không biết ? Lần nào cũng thế, hắn chẳng khác gì ma quỷ. Người bình thường đi bao giờ cũng nghe được tiếng giày khua trên nền gạch, và tiếng nói chuyện cười đùa. Còn hắn, hắn đi không lên tiếng, về cũng không có thanh sắc. Việc tôi ví hắn với quỷ hút máu cũng không có gì là sai. Hắn tuy không hút máu tôi, nhưng việc hắn dọa nạt cả tinh thần lẫn thể xác tôi, cũng không khác gì một tên ác quỷ trong truyền thuyết.
_Thế nào, cô không nghe tôi nói gì sao ?
_Tôi nghe rồi, anh khỏi cần phải nhắc lại. Tôi đi tắm, sau đó xuống ăn cơm là được chứ gì ?
_Xem ra cô là người thích ứng với môi trường sống mới rất nhanh.
Tôi hừ lạnh, mắt tôi căm tức nhìn hắn.
_Anh không cần phải châm chọc tôi. Nếu tôi không chấp nhận hoàn cảnh của mình, tôi biết phải làm gì bây giờ. Tôi đã xin nghỉ việc, nhưng anh không cho phép. Anh nói đi, tôi nên cư xử với anh như thế nào cho phải ? Chẳng hay, anh muốn tôi đánh anh, mắng anh, hay là vái lạy anh tha cho tôi ?
Mặt hắn xa xầm xuống. Miệng lưỡi sắc bén của tôi đã dùng không đúng đối tượng. Tôi đã quên mất rằng, hắn không phải mấy người bạn trong tổ công tác của tôi.
_Lẽ ra tôi không nên nhẹ tay với cô, tôi nên trừng phạt cô nghiêm khắc mới đúng. Nhưng mà không sao, ngày tháng còn dài, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô.
Nghe giọng nói giống khủng bố của hắn, trái tim tôi đập “bình bịch” trong lồng ngực, mồ hôi mẹ mồ hôi con trong cơ thể tôi bắt đầu tiết ra. Tôi đang hối hận, xem ra tính cách chanh chua của tôi chỉ làm hại tôi thêm. Tôi nên hiểu nguyên tắc làm người khôn ngoan là không nên chọc những tên lạnh lùng và kiêu ngạo giống như hắn mới phải. Giờ thì xong rồi, càng ngày hắn càng ghét tôi, càng muốn trừng phạt tôi nặng thêm. Tôi lại muốn khóc thét.
_Tôi cho cô mười lăm phút. Sau ngần ấy thời gian mà cô vẫn còn chưa chịu xuống ăn cơm, tôi sẽ mang cô đi công tác cùng với tôi mà không cần biết cô có nhịn bữa nào không ? Biết điều thì cô nên nhanh lên.
Nói xong, hắn tặng cho tôi một ánh mắt có thể dùng mũi tên để ghim tôi trên tường, sau đó hắn quay người bỏ đi.
Nhìn theo hình bóng của hắn khuất sau cánh cửa, tôi le lưỡi, tôi làm mặt hề với hắn.
Tên chết tiệt ! Đừng tưởng tôi sợ anh ! Sau khi kết thúc hợp đồng mà tôi đã kí với công ty Đông Dương, tôi sẽ cao chạy xa bay. Để xem khi tôi biến mất, anh có tìm được tôi không ?
Thật lạ, sao hắn phải bắt tôi ở lại bên cạnh hắn làm gì ? Tại sao hắn không cho phép tôi chạy trốn, hắn còn cho người điều tra về hết tất cả các thông tin cá nhân của tôi nữa ? Hắn làm điều đó nhằm mục đích gì ?
Tôi không phải là một cô gái giàu có, cũng không phải là một thiên kim tiểu thư của một nhà chính trị hay đại gia. Tôi chỉ là một con bé mồ côi, tứ cố vô thân. Nếu tôi không đắc tội với hắn, chắc chắn hắn cũng không biết đến tôi.
Đúng rồi, có khi nào vì điều này nên hắn bắt tôi ở lại bên cạnh hắn để hắn hành hạ và tìm cách trả thù tôi cho hả giận không ?
Tôi thấy chỉ có mỗi cách lý giải này là hợp lý nhất.
Đồ nhỏ mọn ! Đàn ông con trai – vai đội trời, chân đạp đất mà lại đi tính toán so đo với một cô gái như tôi.
Tức giận, tôi vứt bộ quần áo vét màu trắng mà hắn mua cho tôi ở trên giường, tôi nện mạnh gót chân xuống sàn nhà, tôi tiến thẳng đến phòng tắm ở phía đối diện.
Mở cánh cửa gỗ màu cánh cam, tôi bước vào trong. Ngay cả phòng tắm nhà hắn cũng khiến người khác phải trầm trồ và khen ngợi. Ở trong phòng có một chiếc gương hình chữ nhật rất to và rất dài, tôi ước chừng nó dài khoảng một mét. Trên kệ có rất nhiều đồ dùng từ sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng, bàn chải, nước hoa, và những thứ linh tinh khác.
Vặn vòi hoa sen, tôi hấng nước trong lòng bàn tay. Rửa mặt cho tỉnh ngủ, tôi soi khuôn mặt của mình trong gương.
Nhìn khuôn mặt ướt sũng nước, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, tôi phì cười. Trông tôi chẳng khác gì một con mọt sách suốt ngày chỉ biết đến sách vở.
Dùng chân đóng mạnh cửa phòng. Tôi vặn vòi hoa sen của bồn tắm. Ngửi từng lọ sữa tắm của hắn, cuối cùng tôi chọn được một lọ có mùi thơm của cây cỏ.
Tôi thích hương thơm nhàn nhạt,
Nhìn bộ vét màu trắng ở trước mặt, tôi không biết nên khóc hay là nên cười. Hắn đúng là một khúc gỗ, hình như hắn không hiểu thế nào là vui thú, hay buồn rầu là gì thì phải ? Quanh năm ngày tháng hắn suốt ngày mang bộ mặt lạnh lùng như băng, hắn không cảm thấy chán sao ?
Nhảy xuống giường, tôi gập lại chăn chiếu cho gọn gàng. Dù đây không phải là nhà mình, nhưng tính cách ưa sạch sẽ và gọn gẽ của tôi đã ngấm sâu vào máu rồi. Ngày trước dù tôi có nghèo đói, nhưng tôi không bao giờ để cho bản thân luộm thuộm và bẩn thỉu.
Người ta nói “Đói cho sạch, rách cho thơm” nên tôi phải thực hiện triệt để phương châm này của người xưa. Cũng may bản thân tôi dù không được khoác trên mình những bộ quần áo sang trọng và đắt tiền, nhưng tôi luôn ăn mặc có chừng có mực và nghiêm túc. Tôi thích người ta gọi tôi là bà cô già. Ha ha ha ! Nói ra thì thật buồn cười, nhưng tôi thật sự sợ người khác theo đuổi tôi. Tôi không muốn gặp phiền phức.
Gập xong chăn chiếu, tôi cầm bộ quần áo vét màu trắng dành cho nữ ở trên giường lên. Sờ nhẹ vào lớp giấy bóng, tôi biết bộ quần áo này rất đắt tiền và được may bởi một hãng thời trang nổi tiếng. Kể ra, hắn cũng đối xử với tôi không đến nỗi tệ lắm.
Tôi nên cảm ơn hắn, nhưng tôi lại không muốn làm điều này một chút nào. Nếu hắn bớt lạnh lùng, bớt dùng những ngôn từ khiến tôi sợ chết khiếp hay tức điên lên, tôi sẽ bỏ tiền ra mời hắn một bữa cơm. Hắn coi như là người khá đặc biệt của tôi, ngay cả bạn bè cũng chưa chắc được tôi mời ăn cơm. Không hiểu khi biết được điều này, hắn sẽ có suy nghĩ như thế nào ?
Trên khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười trông giống như dân giang hồ vừa mới giật được một gì đó béo bở lắm. Từ trước đến nay, bộ quần áo vét màu trắng này được coi là món quà có ý nghĩa đối với tôi. Tôi ít khi được tặng quà, và cũng ít khi chịu nhận đồ của người khác.
Tôi không thích cảm giác mắc nợ ai đó. Nay nhận quà của hắn, tôi thấy mình nợ hắn một món nợ ân tình. Khi nào có dịp tôi chắc chắn sẽ trả lại hắn. Tôi biết hắn không thiếu tiền, tôi cũng không đủ khả năng để mua một bộ quần áo đắt tiền cho hắn.
Hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng nhất định tương lai mai sau, cũng sẽ có lúc hắn phải nhờ đến tôi. Đã là cuộc sống thì không có một ai có thể đoán được chữ ngờ. Biết đâu mai sau tôi lại trở nên giàu có, còn hắn làm ăn lụi bại thì sao ?
Khi nói những lời này, tôi chẳng những không cảm thấy hổ thẹn hay ray rứt lương tâm, mà ngược lại, tôi còn thấy vui sướng. Tôi muốn hắn phải gỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn. Tính xấu của hắn sẽ phát huy đến mức độ tối đa khi hắn đứng ở trên cao so với người khác. Chỉ khi nào hắn cũng phải trải qua cuộc sống khó khăn và vất vả giống như tôi, hắn mới bớt được kiêu ngạo, và mới chịu mở miệng ra để nói chuyện tử tế với người khác.
Đứng dựa vai vào cửa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt hắn sắc bén nhìn tôi.
_Cô lại đang tưởng tượng ra điều gì thế ? Tôi tưởng cô đã đi tắm và thay quần áo rồi ? Cô không muốn ăn gì sao ?
Tôi giật mình nhìn hắn. Hắn xuất hiện lúc nào sao tôi không biết ? Lần nào cũng thế, hắn chẳng khác gì ma quỷ. Người bình thường đi bao giờ cũng nghe được tiếng giày khua trên nền gạch, và tiếng nói chuyện cười đùa. Còn hắn, hắn đi không lên tiếng, về cũng không có thanh sắc. Việc tôi ví hắn với quỷ hút máu cũng không có gì là sai. Hắn tuy không hút máu tôi, nhưng việc hắn dọa nạt cả tinh thần lẫn thể xác tôi, cũng không khác gì một tên ác quỷ trong truyền thuyết.
_Thế nào, cô không nghe tôi nói gì sao ?
_Tôi nghe rồi, anh khỏi cần phải nhắc lại. Tôi đi tắm, sau đó xuống ăn cơm là được chứ gì ?
_Xem ra cô là người thích ứng với môi trường sống mới rất nhanh.
Tôi hừ lạnh, mắt tôi căm tức nhìn hắn.
_Anh không cần phải châm chọc tôi. Nếu tôi không chấp nhận hoàn cảnh của mình, tôi biết phải làm gì bây giờ. Tôi đã xin nghỉ việc, nhưng anh không cho phép. Anh nói đi, tôi nên cư xử với anh như thế nào cho phải ? Chẳng hay, anh muốn tôi đánh anh, mắng anh, hay là vái lạy anh tha cho tôi ?
Mặt hắn xa xầm xuống. Miệng lưỡi sắc bén của tôi đã dùng không đúng đối tượng. Tôi đã quên mất rằng, hắn không phải mấy người bạn trong tổ công tác của tôi.
_Lẽ ra tôi không nên nhẹ tay với cô, tôi nên trừng phạt cô nghiêm khắc mới đúng. Nhưng mà không sao, ngày tháng còn dài, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô.
Nghe giọng nói giống khủng bố của hắn, trái tim tôi đập “bình bịch” trong lồng ngực, mồ hôi mẹ mồ hôi con trong cơ thể tôi bắt đầu tiết ra. Tôi đang hối hận, xem ra tính cách chanh chua của tôi chỉ làm hại tôi thêm. Tôi nên hiểu nguyên tắc làm người khôn ngoan là không nên chọc những tên lạnh lùng và kiêu ngạo giống như hắn mới phải. Giờ thì xong rồi, càng ngày hắn càng ghét tôi, càng muốn trừng phạt tôi nặng thêm. Tôi lại muốn khóc thét.
_Tôi cho cô mười lăm phút. Sau ngần ấy thời gian mà cô vẫn còn chưa chịu xuống ăn cơm, tôi sẽ mang cô đi công tác cùng với tôi mà không cần biết cô có nhịn bữa nào không ? Biết điều thì cô nên nhanh lên.
Nói xong, hắn tặng cho tôi một ánh mắt có thể dùng mũi tên để ghim tôi trên tường, sau đó hắn quay người bỏ đi.
Nhìn theo hình bóng của hắn khuất sau cánh cửa, tôi le lưỡi, tôi làm mặt hề với hắn.
Tên chết tiệt ! Đừng tưởng tôi sợ anh ! Sau khi kết thúc hợp đồng mà tôi đã kí với công ty Đông Dương, tôi sẽ cao chạy xa bay. Để xem khi tôi biến mất, anh có tìm được tôi không ?
Thật lạ, sao hắn phải bắt tôi ở lại bên cạnh hắn làm gì ? Tại sao hắn không cho phép tôi chạy trốn, hắn còn cho người điều tra về hết tất cả các thông tin cá nhân của tôi nữa ? Hắn làm điều đó nhằm mục đích gì ?
Tôi không phải là một cô gái giàu có, cũng không phải là một thiên kim tiểu thư của một nhà chính trị hay đại gia. Tôi chỉ là một con bé mồ côi, tứ cố vô thân. Nếu tôi không đắc tội với hắn, chắc chắn hắn cũng không biết đến tôi.
Đúng rồi, có khi nào vì điều này nên hắn bắt tôi ở lại bên cạnh hắn để hắn hành hạ và tìm cách trả thù tôi cho hả giận không ?
Tôi thấy chỉ có mỗi cách lý giải này là hợp lý nhất.
Đồ nhỏ mọn ! Đàn ông con trai – vai đội trời, chân đạp đất mà lại đi tính toán so đo với một cô gái như tôi.
Tức giận, tôi vứt bộ quần áo vét màu trắng mà hắn mua cho tôi ở trên giường, tôi nện mạnh gót chân xuống sàn nhà, tôi tiến thẳng đến phòng tắm ở phía đối diện.
Mở cánh cửa gỗ màu cánh cam, tôi bước vào trong. Ngay cả phòng tắm nhà hắn cũng khiến người khác phải trầm trồ và khen ngợi. Ở trong phòng có một chiếc gương hình chữ nhật rất to và rất dài, tôi ước chừng nó dài khoảng một mét. Trên kệ có rất nhiều đồ dùng từ sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng, bàn chải, nước hoa, và những thứ linh tinh khác.
Vặn vòi hoa sen, tôi hấng nước trong lòng bàn tay. Rửa mặt cho tỉnh ngủ, tôi soi khuôn mặt của mình trong gương.
Nhìn khuôn mặt ướt sũng nước, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, tôi phì cười. Trông tôi chẳng khác gì một con mọt sách suốt ngày chỉ biết đến sách vở.
Dùng chân đóng mạnh cửa phòng. Tôi vặn vòi hoa sen của bồn tắm. Ngửi từng lọ sữa tắm của hắn, cuối cùng tôi chọn được một lọ có mùi thơm của cây cỏ.
Tôi thích hương thơm nhàn nhạt,