Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5803)

Giấc Mơ Tình Yêu

ới Đức Hải một chút nào, nhưng tôi đành phải nuốt tất cả những lời chống đối vào trong. Tôi không muốn đánh mất đi niềm vui của thằng bé. Hiếm khi thằng bé mới vui vẻ thế này, tôi không thể phá hỏng giấc mơ được cùng người thân trong gia đình, đi chơi của nó. Để xác định là mình không có nói đùa thằng nhóc, Đức Hải giục chúng tôi lên xe.
Tôi đi theo thằng bé và Đức Hải giống như một cái máy, thật lòng tôi muốn ở nhà và làm việc riêng hơn là phải đi chơi với hắn. Tuy đi với hắn, sẽ có rất nhiều niềm vui nhưng cũng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
Tôi vì là lần đầu tiên đến Cao Hùng, nên không biết đâu là đâu. Thằng bé tuy được sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng nó còn nhỏ, nên nó cũng mù đường giống như tôi.
Đức Hải ăn mặc rất bụi bặm. Hắn mặc một chiếc quần jean bạc màu rách gối, một chiếc áo sơ mi sọc kẻ màu trắng ở bên trong và một chiếc áo jacket không cài cúc ở bên ngoài, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận mắt. Nhìn hắn, không ai có thể nhận ra hắn là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Trường Đông Hải.
Lúc này, tự dưng tôi lại thấy thương hại cho Đức Hải. Tuy danh tiếng có thể mang lại cho hắn tiền tài và địa vị, nhưng cũng mang lại cho hắn không ít phiền toái.
Trong khi Đức Hải phải cải trang, phải cố lẩn tránh các tay Paparazzi và fan hâm mộ cuồng nhiệt khi đi ra ngoài, thì tôi lại thoải mái tung tăng đi dạo bộ ở bất cứ đâu mà không sợ gặp phải phiền phức, và làm bất cứ điều gì mà tôi thích, mà không sợ bị đưa lên mặt báo, hay bị chửu ở trên mạng. Tôi yêu thích thế giới riêng tư của mình.
Vượt qua mấy con đường đông đúc, và qua mấy cái đèn đỏ, Đức Hải lái xe vào một Trung tâm Thương mại nổi tiếng và sang trọng của thành phố Cao Hùng.
Tôi và thằng bé nắm tay nhau, cả hai chúng tôi ngó nghiêng xung quanh, mắt háo hức nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia, giống như hai người sống ở thôn quê, do lần đầu tiên được lên thành phố chơi nên thấy thứ gì cũng mới lạ.
_Còn không mau vào đi ? – Đức Hải giục tôi và thằng bé.
_Anh đưa chúng tôi đến đây làm gì, anh cần mua sắm gì sao ? – Tôi vì không nén nổi tò mò nên hỏi Đức Hải.
_Vào đi ! Đừng hỏi nhiều. – Đức Hải không kiên nhẫn trả lời tôi. Hắn luôn cho mình cái quyền hò sai và ra lệnh cho người khác.
Tôi căm tức phồng mồm, sau đó lầm bầm nguyền rủa hắn ở trong miệng.
Dù không muốn nghe lời Đức Hải một chút nào, nhưng đã theo hắn đến tận đây, chẳng lẽ tôi lại bỏ về. Làm thế, tôi sẽ biến thành trẻ con trong mắt của thằng bé, và khi về nhà thế nào thằng bé cũng tìm tôi để tính xổ.
Trung tâm thương mại gồm ba tầng, trước sân có một hồ nước, thỉnh thoảng từng vòi rồng được đặt ngầm trong nền đất lại phun lên. Tôi và thằng bé thích thú nắm tay nhau, chạy qua chạy lại như hai đứa trẻ con đang nô đùa trên sóng biển. Đức Hải phải cố nén giận để chờ đợi chúng tôi.
Bảo vệ của Trung tâm Thương mại mở cửa kính cho chúng tôi đi vào trong.
Nền nhà được lát bằng gạch men sáng bóng có màu cam vàng nhạt đồng màu với nước sơn tường và trần nhà. Ánh đèn điện neon tràn ngập khắp nơi. Ở giữa trầng trệt có thang máy bộ dùng cho việc đi lên đi xuống giữa các tầng.
Đức Hải đã từng đến đây rất nhiều lần, nên hắn nhanh chóng dẫn chúng tôi lên lầu hai.
Trong Trung tâm Trương mại hiện giờ có rất nhiều người, tôi nghe được đủ thứ tiếng, đủ hạng người đến từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới.
Vì Đức Hải không giải thích lý do vì sao hắn lại đưa tôi và thằng bé đến đây, nên tôi không biết là hắn muốn làm gì.
Đến gần một cửa hàng bán điện thoại di động trên lầu hai, Đức Hải dừng lại.
Tôi tưởng hắn muốn mua điện thoại mới, nên im lặng đứng chờ ở bên cạnh.
_Cô chọn đi ! – Đức Hải bảo tôi.
_Chọn gì ? – Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi ngơ ngác không hiểu gì cả.
_Cô có muốn mua một chiếc điện thoại mới không ? – Hắn không kiên nhẫn hỏi tôi, thanh âm của hắn nhạt nhẽo giống như nước lã.
Tôi giờ rất muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Kể cả, hắn có lòng tốt muốn mua đền cho tôi chiếc điện thoại, mà trưa hôm qua hắn đã vô tình đánh hỏng của tôi đi chăng nữa, hắn cũng không được phép dùng giọng nói của một người bề trên để ra lệnh cho tôi. Nhìn vẻ mặt của hắn đâu có giống người muốn mua đồ cho người khác, mà giống như thể tôi đang thiếu nợ của hắn thì đúng hơn.
_Không cần ! – Để trả đũa hắn tội dám khinh mạn mình, tôi sẵng giọng đáp.
_Chọn đi ! – Đức Hải lại ra lệnh cho tôi. Hắn không quan tâm là tôi có muốn hay không.
_Tôi đã nói là không cần, anh bị điếc hay sao thế hả ? – Tôi cao giọng nạt nộ lại hắn.
Cô nhân viên bán hàng thấy chúng tôi căng thẳng với nhau, chị ta cười ngọt ngào khuyên bảo chúng tôi.
_Quý khách lựa chọn điện thoại đi ! Ở đây chuyên nhập những mặt hàng mới nhất, đảm bảo quý khách sẽ có được một chiếc điện thoại ưng ý.
Trước giọng nói êm tai và nụ cười thân thiện trên môi của cô nhân viên, hai chúng tôi đành phải ngừng chiến.
_Anh muốn mua gì thì đi mua đi. Tôi không muốn thay điện thoại mới, điện thoại cũ kia tôi sẽ đem đi sửa. – Tôi xuống giọng nói chuyện với hắn.
Đức Hải lờ tôi đi, hắn quan sát và ngắm nhìn hàng loạt, những chiếc điện thoại đầy đủ màu sắc và chủng loại, đang được trưng bày trong tủ kính.
_Em lấy cho anh cái kia ! – Sau hơn một phút cân nhắc và đánh giá, hắn lên tiếng bảo cô nhân viên.
Cô nhân viên vội vàng làm theo lời hắn nói. Tuy không thể nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của hắn, nhưng đôi môi màu đỏ gợi cảm, nước da trắng mịn giống như con gái, vóc dáng cao lớn, và giọng nói trầm và sâu của hắn, cũng đã đủ để cô nhân viên phải tim đập chân run và đỏ bừng mặt.
Đứng một bên nhìn chị luống cuống phục vụ hắn, tôi lắc đầu cảm thán. Lực hút của hắn quá mạnh nên không có một cô gái nào có cưỡng lại được. Nếu chẳng may mọi người ở đây phát hiện ra hắn thật sự là ai, tôi và thằng bé có nguy cơ bị bọn họ giẵm bẹp. Càng nghĩ tôi càng sợ, mồ hôi rịn ra đầy trán.
Thay đổi hơn 10 chiếc điện thoại, cuối cùng Đức Hải cũng quyết định mua một chiếc điện thoại màu hồng nhạt, có giá trên trời.
Khi nhìn lướt qua bảng giá ở trên cuốn sổ, tôi choáng váng muốn tắt thở, tôi nhăn mặt nhíu mày. Tên kia có cần hoang phí như thế không ?
Đức Hải ấn túi bóng xốp màu trắng có in hình logo điện thoại vào tay tôi.
_Cô cầm lấy đi !
Tôi run run không dám cầm. Tuy chiếc điện thoại nặng chưa tới nửa kí, nhưng tôi lại tưởng mình đang cầm phải một quả tạ. Số tiền mà tên kia dùng để mua chiếc điện thoại này bằng số lương tôi làm trong gần một năm.
_Anh..anh cầm lấy đi. Tôi không dám nhận đâu ! – Tôi run giọng, miệng tôi méo xệch. Nói đùa, nếu tôi nhận chiếc điện thoại của hắn, chẳng khác gì tôi nhận ân tình của hắn. Tuy biết rằng, đối với người nhiều tiền lắm của như hắn, số tiền này không đáng là gì cả, nhưng tôi vẫn không thể nhận được.
Đức Hải tức giận nhìn tôi, khuôn mặt hắn trầm xuống.
_Cô muốn gây sự cãi nhau với tôi ? – Hắn lạnh lùng hỏi.
_Không…không phải, mà là chiếc điện thoại này đắt quá, nên tôi không thể nhận. – Tôi ấp úng giải thích cho hắn hiểu.
_Tôi bảo cô nhận thì cô nhận đi, đừng nhiều lời nữa. – Đức Hải chắc nịch tuyên bố, hắn không cho tôi cơ hội được từ chối.
Thằng bé nắm chặt lấy tay tôi, nó nhàm chán nhìn hai chúng tôi.
_Chị nhận đ

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi Xin Em đó

Tôi đã thẳng tay bỏ bạn trai yêu 6 năm để cưới người đàn ông lương 50 triệu

Người vợ thay thế

Chúng Mình Rồi Sẽ Lại Yêu, Không Phải Yêu Nhau Mà Là Yêu Người Khác

Thầy, Em Yêu Thầy!