Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5804)

Giấc Mơ Tình Yêu

i ! Chúng ta còn phải đi chơi ở chỗ khác nữa.
_Chị biết, nhưng mà…. ! – Tôi khổ sở nói không nên lời.
_Đi thôi ! – Đức Hải quay người bước đi.
Tôi và thằng bé đi ở phía sau, trên tay tôi đang cầm chiếc túi bóng xốp màu trắng đựng chiếc điện thoại màu hồng nhạt mà hắn vừa mới mua cho tôi.
Được người khác mua quà cho, lẽ ra tôi phải thấy vui vẻ và sung sướng mới đúng, nhưng đằng này, tôi lại có tư vị đắng chát và buồn bã. Tuy rằng tôi có cảm động vì hắn đã mua điện thoại cho tôi, nhưng món quà này quá đắt tiền, tôi chỉ muốn nhận lại những gì mà tôi đã mất, tôi không muốn nhận nhiều hơn. Nhất định tôi phải tìm cách để trả lại cho hắn. Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đến khu vui chơi giải trí.
Thằng bé sung sướng chạy nhanh vào trong, mắt nó háo hức và nôn nóng nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Tôi lững thững đi theo ở phía sau, tôi không có được tâm trạng phấn kích như thằng bé. Trước kia, tôi suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc và mong ước kiếm thật nhiều tiền, nên không có thời gian để chăm lo cho bản thân mình. Từ lúc quen biết và gặp gỡ anh em nhà họ Trương, tôi đã được họ đưa đi nhiều nơi, và có thể thấu hiểu thế giới bên ngoài hơn.
Đến một dãy hàng dùng để đặt máy chơi đua xe, thằng bé giật giật tay áo của tôi, tay nó chỉ vào mấy cái ghế trống, miệng nó không ngừng giục tôi và Đức Hải.
_Chúng ta mau lại kia chơi đi !
Tôi ngán ngẩm quan sát những tay đua siêu hạng đang hò hét và nhìn vào màn hình, tay họ cầm lấy vô lăng tay lái, họ hết nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phái.
Nhìn họ, tôi có cảm giác giống như họ đang thực sự đua xe ở ngoài đường.
Tôi không thể nào hiểu được, tại sao Đức Hải lại có nhã hứng đưa chúng tôi đến đây ? Tôi tưởng hắn thích đưa chúng tôi đến nơi nào đó yên tĩnh, ít người và có phong cảnh hữu tình.
Đức Hải và thằng bé tiến đến gần hai chiếc ghế trống. Kéo ghế cho thằng bé, Đức Hải nhấc thằng bé lên, sau đó đặt thằng bé ngồi xuống.
Tôi chăm chú để ý đến hành động yêu thương của hắn dành cho thằng bé. Tôi đoán không hề sai, thằng bé và hắn rất hợp nhau. Ở bên cạnh hắn, thằng bé cười và vui vẻ nhiều hơn, ở bên cạnh Đức Tiến.
_Cô còn đứng ở đó làm gì, còn không mau lại đây chơi đi ? – Đức Hải giục tôi.
Tôi lúng túng bước lại gần, mắt cụp xuống. Từ bé đến giờ, tôi có khi nào chơi đua xe, nên đâu hiểu phải chơi như thế nào.
_Ngồi xuống đi ! – Đức hải chỉ sang một chiếc ghế trống bên cạnh thằng bé.
_Tôi…tôi không biết chơi. – Tôi ngượng ngùng bảo hắn, tay tôi gãi đầu.
Đức Hải phì cười nhìn tôi. Có lẽ hắn chưa từng gặp phải một cô gái nào ngố giống như tôi.
_Cô cứ ngồi xuống đi. Nếu cô không biết chơi, tôi sẽ dạy cô.
Đức Hải đã nói như thế, tôi làm sao có thể phụ lòng tốt của hắn. Tự kéo ghế, tôi ngồi xuống.
Màn hình đã bật sẵn, tôi và thằng bé chỉ cần khởi động là có thể chơi.
Dù biết lái xe trên màn hình dễ hơn nhiều lái xe thật ở ngoài đường, nhưng tôi vẫn luống cuống không thể điều khiển được vô lăng tay lái theo ý mình, hậu quả tôi bị ngã xe, và bị đâm ngay từ khúc cua đầu tiên.
_Chị chơi kém quá ! –Thằng bé bĩu môi nhìn tôi, giọng nói đầy khinh thường và giễu cợt.
Tôi vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa tức giận vì thằng bé dám xem thường tôi.
_Có giỏi thì em chơi đi ! –Tôi phồng mồm thách nó.
_Chị cứ chờ xem ! Em sẽ về đích đầu tiên ! –Thằng bé tự tin đáp, mặt nó vênh lên đầy vẻ kiêu ngạo.
Ngồi ở bên cạnh tôi, Đức Hải thở dài. Phải đem theo hai đứa trẻ con như chúng tôi đi chơi, thật vất vả cho hắn.
_Hai người có muốn chơi không, hay là muốn đi về ? – Hắn khó chịu hỏi hai chúng tôi.



_Cháu muốn chơi. – Thằng bé nhanh mồm đáp.
Tôi bất dắc dĩ phải tập trung nhìn vào màn hình, hai tay nắm chặt lấy vô lắng tay lái. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tiến xa được, chỉ đi được một đoạn nếu chiếc xe của tôi không bị xe khác cán bẹp, cũng là tự đâm vào chướng ngại vật. Thấy mình cứ thua mãi, mặt tôi nhăn nhó khổ sở, còn miệng tôi méo xệch.
Đức Hải che miệng cười thầm, khi nhìn vào khuôn mặt giống như là vừa mới mất mấy vạn tệ của tôi.
_Sao cô không chơi nữa đi ? – Đức Hải quan tâm hỏi tôi, khi thấy tôi ngồi im.
_Tôi không biết chơi, lần nào chơi tôi cũng bị thua. – Tôi buồn chán nói.
_Để tôi dạy cô.
_Không cần đâu, anh cứ chơi đi. – Tôi vội lắc đầu từ chối.
Đức Hải đứng dậy, đứng ở phía sau lưng, cúi người xuống, cầm lấy tay của tôi, hắn đặt lên vô lăng tay lái. Miệng hắn giảng giải, còn tay hắn hướng dẫn cách tôi di chuyển giống như một người mẹ dạy con mình nắn nót từng chữ một.
Tôi chăm chú lắng nghe hắn nói, mắt nhìn tập trung nhìn vào màn hình. Nhờ có sự giúp đỡ của hắn, cuối cùng tôi cũng đã dần điều khiển được vô lăng tay lái một cách nhuần nhuyễn.
Tôi reo lên sung sướng khi đã vượt qua được mấy chiếc xe khác.
_Bà cô điên ! – Ngồi ở phía bên tay trái của tôi, thằng bé lên tiếng mắng tôi.
Tôi vì đang vui nên không thèm chấp nó.
Hình ảnh của tôi và Đức Hải hết sức gần gũi và thân mật, má hắn chạm vào má tôi, mùi nước hoa trên cơ thể hắn phả vào mũi tôi, còn tay hắn đang đặt trên tay tôi.
Đến khi tôi quay lại mỉm cười và nhìn hắn, tôi mới ý thức được hoàn cảnh hết sức ám muội và không được tự nhiên của mình.
Hành động đột ngột không báo trước của tôi, đã khiến môi tôi chạm vào má hắn, còn mắt tôi tròn xoe nhìn vào mặt hắn.
Sau mấy giây bàng hoàng kinh sợ, tôi vội vàng cố lùi người về phía sau. Không may cho tôi, đúng lúc này hắn lại, quay sang nhìn tôi. Tôi và hắn thay vì tránh mặt nhau, lại hóa thành môi chạm môi, mắt tôi và mắt hắn đối diện nhau.
Tiếng kinh hô của mọi người xung quanh đã khiến tôi và hắn giật mình vội buông nhau. Đức Hải cố đứng thẳng lên, còn tôi ngồi cứng đờ trên ghế.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, còn trái tim tôi đập thật nhanh trong lồng ngực. Chúa ơi ! Tôi muốn khóc thét. Mới sáng nay, tôi đã hồ đồ hôn và ôm Đức Tiến. Sao lúc này tôi lại hôn Đức Hải ?
Tôi chết mất, chết mất ! – Tôi mặt nhíu mày nhăn, lòng không ngừng cầu nguyện.
Cũng may mọi người đang mải chơi game, nên ít người chú ý đến tôi và hắn, nếu không tôi sẽ phải độn thổ xuống đất vì xấu hổ mất.
Tôi không dám nhìn Đức Hải, cũng không dám quay mặt đi chỗ khác, tôi chỉ dám nhìn thẳng vào màn hình trước mặt, tay tôi bóp chặt lấy vô lăng tay lái, trái tim tôi vẫn còn đập rất nhanh.
Đức Hải trở về chỗ ngồi của mình, trên khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười, mặt hắn bừng sáng giống như những ánh sao trong đêm khuya. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tuyệt đối không phải là những điều hay.
Chơi được hơn hai tiếng, Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đi ăn.
Thằng bé mặc dù vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng vì bụng đói và được chúng tôi khuyên bảo, nó mới miễn cưỡng theo chúng tôi đi.
Nhà hàng mà Đức Hải dẫn chúng tôi đi ăn, nằm ở lầu ba của Trung tâm Thương mại. Ba người chúng tôi chọn một chiếc bàn nằm ở giữa quán, rồi kéo nhau ngồi xuống.
Trong khi chờ nhân viên của quán mang thức ăn lên, tôi uống sinh tố trái cây, Đức Hải uống trà tranh, còn thằng bé chọn uống nước cam.
Thằng bé và Đức Hải nói chuyện với nhau về game đua xe lúc nãy, còn tôi chỉ ngồi im lắng nghe họ nói chuyện.
Từ lúc xảy ra chuyện đáng xấu hổ kia, tôi vẫn không có dũng khì nhìn vào mặt hắn hay mở miệ

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sa ngã vô tội

Những món quà mùng 8/3 “khóc không ra nước mắt” của chồng tôi

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Truyện Em Muốn Ngủ Với Anh Online

Truyện Nơi Ấy...Ngoảnh Lại Voz Full