Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa (xem 1225)

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Mio gật đầu, mặt nàng tái xanh.
Chúng tôi cầm tay nhau, hai trái tim hòa vào làm một cùng vượt qua trận bão lớn đầu tiên.
Giây phút thanh bình hiếm hoi cuối cùng cũng đến.
“Chồng à”, nàng nói. “Chồng chăm sóc Yuji nhé”.
“Ừ”.
“Hãy yêu con bằng cả phần của em nữa”.
“Ừ”.
Nhưng giọng nàng đột ngột bị ngắt quãng. Nàng mím chặt môi. Chiếc răng khểnh lộ ra qua làn môi mỏng.
Nàng nhắm mắt, nước mắt tuôn thành dòng.
“Đau xót quá”, nàng nói.
“Em không muốn đi chút nào. Em muốn ở lại đây. Em muốn được nhìn thấy Yuji lớn lên. Em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.
Nàng thở dài rồi ngẩng lên.
“Không được. Em nói vậy là làm khó cho chồng rồi”.
“Không sao. Em cứ nói những gì em nghĩ”.
Nàng nhắm mắt, khẽ lắc đầu.
“Không được rồi. Em không nói được nữa. Chồng nói đi, nói chuyện với em đi”.
“Anh…”
Tâm tư chất chứa trong lòng tôi bấy lâu được dịp bật ra
“Anh muốn làm cho em hạnh phúc”.
Tôi dồn lực vào bàn tay đang nắm tay của Mio. Nàng cũng đáp lại bằng cách siết chặt tay tôi.
“Anh muốn đưa em đi xem phim. Muốn hai đứa lên tầng thượng ngắm cảnh đêm. Muốn cùng nhau uống rượu. Giống như một cặp vợ chồng bình thường. Anh muốn chúng mình có cuộc sống bình thường”.
Nhưng đó là điều không thể.
Mio đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này. Chúng tôi đã có thể đi đến một thế giới rộng lớn hơn, nhưng cả hai đều không muốn xa thị trấn, muốn ở lại cùng góp nhặt những niềm vui nho nhỏ, chẳng đáng kể gì dưới mắt người đời.
Chẳng hạn như niềm vui có được bức chân dung trong chiếc khung giá rẻ.
“Anh xin lỗi”, tôi nói.
Nàng nhìn tôi, mắt đẫm lệ, miệng cố gượng cười.
“Tại sao?”
Nước mắt khiến giọng nàng nghẹn lại.
“Sao đàn ông con trai nhà mình lúc nào cũng xin lỗi?”
Làn môi nhợt nhạt của nàng run rẩy.
“Em hạnh phúc lắm. Em không cần gì cả. Chỉ cần được ở bên chồng thôi”.
Chồng biết không? Đó là điều hạnh phúc nhất thế gian này.
“Thế hả?”
“Vâng”.
“Chồng hãy tự tin lên. Chồng tuyệt lắm”.
“Mỗi em nói với anh thế”.
“Đâu có”.
“Thật mà. Em khác người. Sở thích của em quá tệ”.
Nàng không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
“Em bảo này”, nàng nói. “Em có làm cho chồng hạnh phúc không?”
“Có. Đối với anh, thế là quá đủ. Nguyên việc em đồng ý lấy anh cũng đủ khiến anh hạnh phúc rồi”.
“Thế ư?”
“Ừ”.
Tiếp theo, từ bàn tay đến khuỷu tay của Mio biến mất. Thời gian còn lại rất ít.
“Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe”, nàng nói.
Đôi mắt to thẫm đầy nước mắt, viền mắt chuyển sang màu hoa anh đào.
“Em chỉ lo mỗi chuyện ấy”.
“Anh sẽ chú ý. Anh sẽ cố gắng để khỏe hơn, dù chỉ một chút”.
“Cố lên chồng nhé”.
“Ừ”.
“Chồng chỉ vất vả hơn người thường chút xíu thôi. Nếu cố gắng, nhất định chồng sẽ tiến được xa hơn”.
Ừ, em nói đúng đấy.
Người nàng run bần bật. Tôi cảm thấy sự chống chếnh trong các ngón tay của nàng.
Nửa bên người phải của nàng biến mất.
Mio cố nói với tôi.
“Ở bên chồng rất dễ chịu… Nếu có thể, em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.
“Ừ”.
“Em yêu chồng. Em rất yêu chồng. Em thật may mắn vì được làm vợ của chồng…”
“Anh cũng thế. Anh cũng…”
Nàng mỉm cười.
Nụ cười chỉ còn một nửa.
“Cảm ơn chồng…”
Một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau…
Lời nói của nàng tan vào cõi hư không.
Tôi nhìn xuống bàn tay phải của mình. Chỗ ấy chỉ còn lại một làn sương màu hoa anh đào rất giống với nửa người của nàng. Một cơn gió thổi tới khiến làn sương biến mất.
Chỉ còn lại mùi hương của nàng.
Mùi hương ấy.
Thứ ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi.
Thứ ngôn ngữ có một không hai trên thế giới.
“Mio”, nàng nói. “Đó là tên em?”
Ừ.
Đó là tên em.
Tên của người vợ duy nhất anh yêu trên đời này.
Tạm biệt nhé, Mio.
Yuji chạy lại, thở hổn hển.
“Nhìn con này!”
Trong tay thằng bé là một bánh xích răng cưa nho nhỏ.
“Con giỏi chưa! Con sẽ tặng cho mẹ. Mẹ đâu rồi ạ?”
Tôi không nói được câu nào, cố gượng cười để ngăn những giọt nước mắt và gật đầu trả lời thằng bé.
“Mẹ ở đâu ạ? Chỉ cho con đi?”
Thấy tôi không chịu mở miệng, Yuji liền chạy đi tìm.
“Mẹ ơi? Mẹ ở đâu?”
“Mẹ ơi, con tìm được vật báu rồi này. Con tặng mẹ đấy.”
“Mẹ ơi, mẹ ở đâu?”
Mẹ ơi?
Mẹ ơi?
Chương 26
Hai hôm sau ngày Mio ra đi, mùa mưa kết thúc. Có vẻ như nàng đã ra đi khá vội vã.
Cuộc sống chỉ có hai bố con lại bắt đầu.
Trong nhà, đâu đâu cũng vương vấn kỷ niệm về Mio. Kỷ niềm về người con gái đến trong sáu tuần lễ.
“Thế còn chồng?” nàng hỏi. “Chồng có hạnh phúc không? Em có làm chồng hạnh phúc không?”
Mỗi lần nhớ đến câu nói đó, tôi lại gọi nàng, lúc này hẳn đã ở một tinh cầu xa xôi.
Em luôn hỏi anh như thế. Rằng em có làm anh hạnh phúc không? Em không biết là chỉ cần có người vợ nghĩ cho người chồng như vậy cũng đủ khiến người chồng thấy hạnh phúc rồi.
“Chồng thật cố gắng. Phục chồng quá.” Câu cửa miệng của em đấy.
Anh rất buồn vì không thể nghe em nói với anh như vậy nữa. Chừng nào còn có em động viên, anh sẽ còn cố gắng. Thậm chí anh còn đi được tên lửa lên tận sao Diêm Vương kia. Dù em sẽ chớp chớp mắt bảo anh không được nói giỡn.
Hai bố con tôi rất cố gắng. Yuji trở thành người bạn đồng hành tin cậy hơn hẳn, cùng lúc thằng bé cũng người lớn hơn.
Thay vì nằm ngửa, hai tay luôn ở trong tư thế “muôn năm” như trước thì bây giờ, Yuji đã biết nằm sấp, tay chuyển sang tư thế chào cờ. thằng bé nhấc khuỷu tay phải lên, áp đầu ngón tay vào thái dương. Tư thế này trông có vẻ không thoải mái lắm nhưng Yuji lại ngủ rất ngon. Chẳng hiểu thằng bé bày tỏ sự kính trọng với ai suốt cả đêm như thế.
Buổi sáng, việc đầu tiên sau khi thức dậy của Yuji là đến chào bức ảnh đặt trước tủ quần áo. Ảnh chụp hôm ở vườn thực vật. Yuji đứng giữa, tôi và Mio đứng hai bên. Cả ba chúng tôi mỉm cười hạnh phúc với khóm hoa bách nhật trắng muốt s
sau lưng. Ánh mắt ai cũng rạng ngời như thể đang nhìn vào một thế giới tuyệt đẹp chưa ai từng thấy. Yuji rất chăm chỉ tưới nước cho chậu “công chúa Kaguya”, chưa kể thỉnh thoảng thằng bé còn giúp tôi đổ rác.
Hai bố con thay quần áo hàng ngày. Lúc ăn, hai bố con rất cẩn thận để không dây thức ăn ra ngoài. Tôi cũng nhớ giũ thẳng quần áo trước khi phơi.
Tối đến, tôi luyện chữ và tiếp tục với cuốn tiểu thuyết. Trước khi đi ngủ, tôi đọc truyện Jim Button cho Yuji. Cuối tuần, hai bố con vào rừng nhặt bu- lông ở nhà máy bỏ hoang.
Hàng ngày, tôi vẫn đạp xe đến chỗ làm, vẫn nhìn những mẩu giấy nhớ gửi cho chính mình để hoàn thành công việc ngày hôm đó. Cô Nagase không còn những cử chỉ khó hiểu nữa. Tôi đã nhớ mặc vest đúng mùa. Nhớ cắt tóc hàng tháng. Ông giám đốc vẫn ngủ gật bên bàn làm việc.
Bây giờ không thể phân biệt được ông ấy với con St. Bernard nữa rồi.
Cứ như vậy, chúng tôi dần dần trôi tới một nơi xa xôi, tách hẳn “ngày hôm ấy”.
Mio vẫn đồng hành với chúng tôi. Nàng vẫn ở bên cạnh tôi, bên cạnh Yuji.
Mỗi khi luyện chữ, tôi cảm thấy như nàng đang ở đằng sau tôi. Tôi ngửi thấy mùi hương của nàng, thậm chí còn nghe được giọng nàng.
“Chồng à”.
Mỗi lần như thế, tôi lại ngoảnh lại.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi lại cảm nhận được hơi ấm của nàng ở kế bên. Cảm giác như nàng đang dụi đầu vào cổ tôi, khúc khích cười và hỏi: Đây là tư thế thích hợp nhất phải không?
Đã c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

Bến xe

Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full

Tình yêu và Cạm bẫy

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất