-Rảnh tôi sẽ kể cô nghe…..Tạm biệt
Chua kịp đáp lời anh phóng xe như điên như sợ cô chạy đuổi theo á làm cô há hốc mồm rồi sau đó cười đau cả bụng…..Cô nhanh chóng cầm túi đồ đi vào trong quán mì của ông bà
-Ông bà ơi….Mỹ Mỹ về rồi nè….
-Mỹ Mỹ cháu mới về….Để bà pha trà chanh cho cháu uống
-Dạ….Cảm ơn bà
-Cháu mới về hã…Để ông làm chút bánh uống với trà chanh
-Cháu cảm ơn ông bà….
-Khách sáo cái gì hã cháu….Cháu lên phòng thay đồ cất đồ đạc đi cháu
30 phút sau
-Quao ngon quá……Trà chanh của bà là ngon nhất….Ăn với bánh của ông là ngon tuyệt….hihi
-Cảm ơn cháu….-Ông bà cười rồi cùng nói chung với nhau
-Cháu ở đó có vui không? Ba má cháu đối xử tốt với cháu chứ….
-À dạ….Cháu quyết định trở về đây sống với ông bà…
-Sao vậy….Ba mẹ ăn hiếp cháu à hay có ấm ức gì kể bà nghe
-Phải phải có gì cứ nói ra đi cháu….Ông sẽ cho cháu lời khuyên
-Dạ không….Ba mẹ đó không phải ba mẹ cháu….họ nhận nhầm người…..
-Vậy sao….Tội nghiệp Mỹ Mỹ của bà…..-Bà xoa đầu cô
-Không sao đâu cháu sẽ sớm tìm được ba mẹ thôi….-Ông bảo
-Vậy cháu sẽ ở lại đây được không ông bà?
-Cháu nói gì lạ vậy….Từ trước giờ cháu vẫn ở đây mà sao lại hỏi vậy……-Bà cú nhẹ lên đầu cô
-Phải phải bà cháu nói đúng…Cháu hỏi gì lạ quá….Cháu có thể ở đây cả đời lun đấy….
-Hihi…..Cháu chỉ đùa thôi…..
-Con bé này….
Thế rồi bà, ông và cô cùng trò chuyện tâm sự rất vui vẻ…..Cô cười rất tươi vì sau tất cả mình lại trở về với ông bà…….
*Dị tật não bẩm sinh : Căn bệnh này không gây ảnh hưởng về mặt thể xác nhưng ảnh hưởng rất nhìu về tinh thần bởi não rất kém nhận biết, kém phát triển nên người bệnh gần như giống mất trí nhớ chẳng thể nhớ bất cứ thứ gì.Vì là dị tật nên bệnh nhân rất khoái tò mò các thứ xung quanh và không nhớ được thứ gì nên cho dù có biết được bao nhiêu thứ vẫn bằng 0 và nếu không cẩn thận trông coi bệnh nhân sẽ có các tai nạn nghiêm trọng….
Kính mong các bạn giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn trên….Xin chân thành cảm ơn…
Địa chỉ của cô Tô Hũ : Xóm gà, tĩnh Kinh Đông….
-Tội nghiệp quá ông ơi….
-Ừ bà nó….Hay là mình nhín chút tiền cho người ta đi bà nó à
-Ừ nhỉ dạo này nhà mình bán cũng được nhiều lắm nên làm phước giúp đỡ những người kém hơn mình cũng không sao….
-Vậy mai bà tổng lại tiền rồi gửi cho người ta đi…
-Tôi biết rồi ông nó à…..Mình ngủ thôi mai chúng ta cố gắng làm nha ông nó
-Ừ bà nó…
Định bụng là sẽ đi xuống bếp ăn mà lại nghe thấy ông bà nói vậy cô cười hạnh phúc
Từ đó đến giờ cho dù nhà có nghèo đến đâu thì hằng ngày ông bà vẫn cố gắng làm lụm tối đến lại coi tin tức dùng số tiền mình kiếm được nhính chút ra để giúp những con người có hoàn cảnh khó khăn hơn ông bà……Cứ mỗi lần ông bà muốn gửi đến họ thì do mắt kém nên luôn nhờ cô ghi dùm địa chỉ rồi đem đến đưa cho bưu điện……Ông bà luôn dạy cô sống là phải biết giúp đỡ người có hoàn cảnh kém may mắn hơn mình nên bây giờ thấy ông bà nói chuyện về dụ giúp đỡ cô Tô Hũ thì cô chợt nhớ đến số tiền anh bồi thường cho cô nên mai cô quyết định đi ra ngân hàng rút tiền và giúp đỡ những người khó khăn…..Ít ra cô cũng dùng số tiền đó vào việc có ích….Nhưng trước hết cô phải lấp đầy cái bụng mình cái đã sau khi ăn xong cô ngắm trăng rồi mơ màng đi ngủ…..
Bim Bim Bim Bim
-Này cô bé….Cho chú đi cái….
-À dạ xin lỗi chú…..Chú đi qua đi ạ -Cô né sang một bên
Cô lo nghĩ gì vậy nãy giờ chưa mua hết gia vị nữa nè…..Thôi đi mua gia vị rồi về suy nghĩ sau….
*Ahihi mình đã dùng rocket để bay qua nhà bạn Thiên Hàn đây này*
*Lâu lâu cho mình ảo tưởng tí nha ahihi*
Thiên Hàn suốt ngày cứ hết làm việc rồi đi bar trở về nhà thì cũng cỡ 1 hay 2 giờ sáng bởi vì mỗi khi về nhà anh nằm xuống thì cứ thấy hình ảnh cô hiện lên trong đầu, anh không tài nào kiểm soát lí trí của mình…..Sáng dậy cắm đầu làm việc hết giờ làm thì đi bar khuya mới về nhà rồi cứ như thế
Cốc cốc
-Thiên Hàn anh, anh có ở nhà không ?-Kì Kì đi mở cửa đi vào nhà anh
-Chuyện gì?
-Em đến thăm anh….
-Tôi khoẻ
-Thiên Hàn anh sắc mặt anh kém lắm hay hôm nay anh xin nghĩ đi…
-Không cần
Nói rồi anh nhanh chóng khoát áo đi nhanh ra ngoài xe kêu Mạnh Mạnh chở đi đến công ty
-Híc híc…..Thiên Hàn tại sao kể từ khi cô ta đi anh lại thành ra như thế này….híc híc….Thiên Hàn không phải lúc nhỏ chúng ta đã thề hẹn hay sao….-Bóng Kì Kì gục xuống sàn, những giọt nước mắt cứ rơi mãi….
-Kỉ niệm giữa chúng ta không lẽ anh đã quên rồi sao Thiên Hàn…..
-Nói láo…..Bằng mọi cách tôi phải cứu sống được cô ấy…..Cho dù có tán gia bại sản tôi cũng chịu miễn cô ấy sống….Ông cứ chờ đó cô ấy sẽ sống cho ông xem…….
-Anh Tôn anh thật cứng đầu nếu anh không tin tôi thì tôi cũng chẳng biết nói gì hơn….
Ông lao nhanh ra khỏi phòng bác sĩ, dùng thế lực của mình,mối quan hệ của mình để tìm các bác sĩ giỏi nhất để cứu vợ mình nhưng tất cả đều lắc đầu…..Thế nên ông quyết định thực hiện nguyện vọng của vợ…
-Thưa ông chủ….Cô bé này là đẹp nhất trong số các côi nhi tôi gặp qua….Ông thấy thế nào….
-Được anh lui đi….
-Cháu bé….Cháu tên gì? Cháu bao nhiêu tuổi?
-Dạ cháu tên Kì Kì,cháu 6 tuổi…
-Kì Kì cái tên rất đẹp…Cháu biết cháu tới gặp ta làm gì không
-Cháu không biết….-Kì Kì lắc đầu
-Để ta nói cho cháu nghe nhé….Từ nay cháu sẽ là con gái nuôi của ta và có anh họ là Thiên Hàn con trai ta….
-Con gái nuôi ?
-Cháu là con gái nuôi của ta cháu sẽ có cha và có mẹ còn có cả anh nữa cháu hiểu chứ ….Cháu sẽ không còn là côi nhi nữa
Kì Kì cười thích thú
-Nào bây giờ theo ta đến nơi này nhé….
Nói rồi ông dắt Kì Kì ra ngoài xe có Thiên Hàn đang ngồi đợi ở trong đó…..
-Thiên Hàn từ nay con bé sẽ là em nuôi của con
-”….”
-Nó tên là Kì Kì và bằng tuổi con…..
-”….”
-Kì Kì đây là anh hai con Thiên Hàn.Anh cũng bằng tuổi con…Con biết chưa ?
-Dạ rồi….
Xe lăn bánh đến bệnh viện , sau đó ông dắt Thiên Hàn và Kì Kì vào thăm vợ mình
-Em à….Em coi anh dắt Thiên Hàn đến thăm em nữa nè….
-Thiên….Hàn….Con…..
-Mẹ….Mẹ đỡ chưa?
-Mẹ…. đỡ …..rồi…..-Bà cười hiền hậu
-Cô….bé…