Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3223)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

lẫn gì đó ở đây không? Ý cô là chức vụ của họ hình như phải đổi lại, Hoàng Quân là nhà thiết kế, còn cô gái tên Hương Giang kia mới là Giám đốc.
Chờ đợi một lúc, cũng không ai lên tiếng sửa lại.
Chẳng có gì nhầm lẫn cả, chỉ là cô không biết. Quen Hoàng Quân lâu như vậy, cô không hề biết anh thì ra lại là Giám đốc sáng tạo của Star, một hãng trang sức nổi tiếng, giá cả những sản phẩm của hãng này luôn luôn trên trời, thường dân như cô chỉ có thể xem quảng cáo chứ không thể sờ vào. Còn nữa, lúc nãy nhìn thấy Hương Giang rất quen, Lệ Dương nhất thời không nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu, bây giờ mới biết thì ra đã thấy cô ta trong một quảng cáo trên truyền hình.
Lệ Dương chỉ ngồi im nghe hai người đó nói chuyện, nói những thứ cô hoàn toàn không hiểu gì.
“Giám đốc! Bản thiết kế mẫu dây chuyền dành cho ngày lễ Noel tôi đã hoàn thành rồi, ngày mai sẽ mang tới văn phòng cho anh xem.”
Quả nhiên là một người cần mẫn, giờ nghỉ trưa mà cũng bàn công việc.
“Cô cứ trực tiếp thảo luận với Trợ lý Bình, anh ấy sẽ báo cáo với tôi sau.”
“Có nhiều ý tưởng, tôi sợ Trợ lý Bình sẽ không hiểu lắm. Vì thế muốn bàn trực tiếp với Giám đốc.”
“Trợ lý Bình rất có năng lực, cô không nên nói như vậy.”
Hương Giang bị câu nói của Hoàng Quân làm cho hơi xấu hổ, cô ta không dám có thêm bất kỳ ý kiến gì nữa, chỉ miễn cưỡng gật đầu:
“Vâng! Tôi xin lỗi.”
Ăn trưa xong, Hoàng Quân cùng Lệ Dương đi bộ, nói như Hoàng Quân thì là để cho dễ tiêu hoá. Nhưng Lệ Dương thật sự không có chút tâm trạng nào để đi dạo cùng anh, điều làm cô thấy chướng mắt nhất là, hai người đã đi lâu như vậy mà vẫn không ra khỏi được con đường vòng bao quanh trụ sở chính của Star, cái công ty này thực sự lớn đến vậy sao?
Lệ Dương vừa đi vừa nghĩ, bị tụt lại phía sau. Hoàng Quân chờ cô đi lên đến gần chỗ anh mới hỏi:
“Cô đang nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ xem tôi còn gì không biết về anh không?” Lệ Dương thuận miệng trả lời, cũng không để ý đến phản ứng của Hoàng Quân.
Cô còn muốn theo đuổi người ta cái gì chứ? Một tí về anh ta cũng không biết.
“Ha ha… Nếu muốn biết, cô cứ trực tiếp hỏi tôi.” Hoàng Quân cho hai tay vào túi quần cười rạng rỡ.
“Anh sẽ nói thật sao?” Lệ Dương hỏi lại, không tin lắm vào độ thành thật của Hoàng Quân.
“Tôi trước nay chưa từng nói dối cô bất cứ điều gì. Những điều không biết, là do cô không hỏi.”
Lệ Dương ngẫm nghĩ một lúc. Nói cũng đúng. Cô trước nay không có tính tò mò về xuất thân của người khác, cũng không mấy khi chủ động hỏi. Vốn nghĩ rằng nếu quen nhau lâu cũng sẽ dần dần biết mà thôi. Bây giờ thì cô lĩnh hội được sâu sắc chân lý: “Muốn biết phải hỏi…” Hơn nữa, muốn biết chính xác càng phải hỏi nhiều hơn.
“Tên anh đúng là Hoàng Quân à?”
Câu này có vẻ hơi thừa thì phải, Lệ Dương thầm nghĩ.
“Đúng vậy. Tôi họ Nghiêm, tên Hoàng Quân.”
Lệ Dương choáng váng. Đến bây giờ cô mới biết anh không phải họ Hoàng.
“Hả? Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng anh họ Hoàng, tên Quân.”
Hoàng Quân rõ ràng còn bị đả kích hơn cô.
“Cái gì? Cô đừng nói chưa từng xem qua bệnh án của tôi đấy nhé!”
“Có xem qua rồi nhưng không để ý lắm, còn trong sổ khám bệnh của anh thì chỉ ghi độc một chữ: Quân.”
“Bệnh viện của cô quả thật rất biết cách tiết kiệm giấy mực đấy. Cho hỏi là bác sỹ nào vậy?”
Lệ Dương ngượng ngùng quay mặt đi, lí nhí trong miệng.
“Tôi.”
Hoàng Quân không còn lời nào để nói, khẽ phồng má thở ra một hơi, ngán ngẩm lắc đầu.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi?” Lệ Dương ngày càng nghi ngờ những hiểu biết của cô về Hoàng Quân.
“Tôi sinh năm 86.”
Vậy là hơn Lệ Dương ba tuổi, cái này thì cô biết đúng.
“Ngoài chức vụ Giám đốc sáng tạo của Star ra, anh còn làm quản lý ở công ty nào nữa không?”
Hoàng Quân suýt phì cười, anh khổ sở nhìn cô.
“Hiện tại là không. Cô làm ơn hỏi những câu có chiều sâu một chút đi.”
Câu hỏi của Lệ Dương như vậy mà còn chưa đủ sâu sắc sao? Thôi được, vậy thì đổi chủ đề, không hỏi về anh ta nữa, hỏi về công ty của anh vậy.
“Những cô gái xinh đẹp như thiết kế Giang… công ty anh có nhiều không?” Lệ Dương có chút ngập ngừng, hai gò má khẽ ửng hồng.
Lần này thì Hoàng Quân cười ra thành tiếng.
“Cô thấy Hương Giang đẹp đến thế à?”
Lệ Dương nuốt nước bọt, như thế mà còn không đẹp ư?
Nhìn Hoàng Quân, cô không nghĩ tiêu chuẩn về cái đẹp của anh ta cao đến thế. Như vậy khỏi phải nói Ngọc Linh của anh xinh đẹp đến cỡ nào.
“Tôi thì thấy chỉ ưa nhìn thôi.” Hoàng Quân bổ sung thêm một câu, khẳng định gu thẩm mỹ của anh cao ngút trời.
“Vậy anh thấy tôi thế nào?” Lệ Dương buột miệng hỏi, lời vừa ra khỏi đã thấy hối hận. Hương Giang xinh đẹp như thế cũng không đổi lại một lời khen của anh ta, cô có thể sao?
Hoàng Quân ghé mặt gần sát mặt cô soi soi xét xét một lúc.
“Thôi đi. Nếu là những lời không tốt đẹp thì anh đừng có nói.” Lệ Dương không chịu được cái nhìn như muốn bóc thủng da mặt của cô ra nữa, chủ động lùi về phía sau hai bước.
“Cô mà cũng ưa nịnh ư?” Hoàng Quân đứng thẳng lên nhìn cô cười cười.
“Phụ nữ đều thích khen, anh không biết à?”
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng một vài giây…
“Cô… rất đẹp.”
Lệ Dương ngơ ngác nhìn xung quanh, không tin lời này vừa phát ra từ miệng Hoàng Quân.
Chắc chắn là đang nịnh nọt, nhưng sao Lệ Dương nghe lại thấy hàm lượng chân thật của câu nói này cao đến vậy, khiến trong lòng cô có chút lâng lâng. Cái này thiên hạ vẫn thường gọi là: biết là nói dối nhưng mà vẫn hạnh phúc.
“Anh không cần phải an ủi.”
“Tôi nói thật đấy!”
Nếu tin lời đàn ông thì sớm muộn cũng ra đường mà ngủ. Câu nói của Hồng Liên lúc này bỗng nhiên lại vang lên rõ mồn một như để cảnh tỉnh Lệ Dương.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đấy của tôi, công ty anh có nhiều người như Hương Giang không?” Lệ Dương tìm cách quay lại chủ đề cũ, dù sao trước khi xông trận cũng phải biết mình có bao nhiêu đối thủ.
“Không nhiều… khoảng vài chục người.”
Lệ Dương thổ huyết, như vậy còn không nhiều ư? Cô sao không thể là một trong số vài chục người đó vậy?
“Người mẫu ở công ty nhìn qua đều như vậy.” Hoàng Quân nhàn nhạt giọng, lại nói thêm một câu: “Đẹp, nhưng không tự nhiên.”
Hoá ra là thế. Vài chục người đó đều là những người mẫu quảng cáo cho sản phẩm của công ty, đương nhiên phải khác biệt với nhân viên bình thường. Hoàng Quân tiếp xúc với nhiều mỹ nữ như vậy, trong con mắt đánh giá sớm đã hình thành hệ miễn dịch, thảo nào anh ta nói Hương Giang chỉ ưa nhìn.
“Vậy… anh thích kiểu người như thế nào?” Lệ Dương len lén đưa mắt sang thăm dò một chút.
Hoàng Quân không trả lời, lật cổ tay nhìn qua mặt đồng hồ.
“Hôm nay hỏi tới đây thôi. Tới giờ tôi phải về công ty rồi.”
Hoàng Quân đang định rảo bước lên phía trước, Lệ Dương không cam lòng giật nhẹ tay áo khiến bước chân anh khựng lại.
“Chờ một chút.”
Hoàng Quân nheo mắt nhìn Lệ Dương chờ đợi.
“Câu hỏi đó… tôi có thể theo đuổi anh được không?”
Phải khó khăn lắm Lệ Dương mới nặn ra được một câu, mặc dù câu này trước đó không lâu cô đã rất mặt dày mà thốt ra một cách tự nhiên.
Nhìn vào đôi mắt cụp xuống như con cún con sợ bị đánh đòn của Lệ Dương, Hoàng Quân thuận tay búng nhẹ vào trán cô một cái, khoé môi nở ra một nụ cười.
“Muốn theo đuổi ai là tự do của cô… Không cần phải hỏi tôi.”
Khi Hoàng Quân đã đi lên p

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chẳng cao sang nhưng không là gái điếm!

Cô Dâu Mạo Danh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao