Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Dưỡng thú thành phi (xem 5350)

Dưỡng thú thành phi

Nếu hắn dám nói thế thì chắc chắc có chứng cứ xác thực. Người khác không biết Ngô Lăng Dần âm thầm làm những chuyện gì nhưng trong lòng hắn biết. Vốn tưởng rằng trời biết đất biết ngươi biết ta biết, không ngờ bí mật như vậy mà cũng truyền vào tai bệ hạ.


Ngô Lăng Dần đã không còn bình tĩnh từ lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.


“Chột dạ?” Từ từ nói ra ba chữ này, hai mắt An Hoằng Hàn híp lại đầy lạnh lung.


Những đại thần khác đều sửng sốt, tất cả không biết ý bệ hạ là gì.


Tịch Tích Chi cũng nghi ngờ mà nhìn Ngô Lăng Dần. Chẳng lẽ người này ngoài bắn lén mình còn ngấm ngầm làm những chuyện xấu khác?


“Vi thần không biết bệ hạ đang nói chuyện gì.” Ngô Lăng Dần vịt chết còn cứng mỏ.


Ngô Kiến Phong hồi hộp nhìn lên, trong lòng cũng cực kỳ nghi ngờ. Nhà họ Ngô bọn họ trong Hoàng Đô cũng được coi là một gia tộc lớn, đặc biệt là đời bọ họ xuất hiện Trấn quốc tướng quân Ngô Lăng Dần, càng tăng thêm danh tiếng.


Cây đại thụ này bỗng bị ngã, dù là ai cũng sẽ hoảng sợ.


“ Nghe không hiểu? Theo trẫm thấy thì ngươi không thấy chứng cứ sẽ không chịu khai báo thành thật.”


Tịch Tích Chi nằm trong lòng An Hoằng Hàn, dựng thẳng cái tai dài lên, muốn nghe tới cuối cùng.


“Xin hỏi bệ hạ, chuyện người nói là gì?” Có vài đại thần nghe như lọt vào sương mù, không kiềm được mà hỏi.


Ngô Lăng Dần hồi hộp tới mức mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, nắm đấm nắm thật chặt.


“Không dám nói à? Phải chờ trẫm vạch trần chân tướng?” An Hoằng Hàn đã không muốn nói lời vô ích, thấy Ngô Lăng Dần ngậm miệng không nói, sắc mặt âm trầm tới mức kinh người, “Người đâu, mang trứng cứ lên, xem ngươi còn ngụy biện thé nào?”


Hai mắt Ngô Lăng Dần trợn to. Chẳng lẽ bệ hạ biết chuyện đó thật à…


Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn giữ chuyện này.


Trên nguyên tắc lòng xem kịch vui, lòng tò mò của Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn khơi lên. Nghe hắn nói có chứng cứ, hai cái lỗ tai lông xù càng run hơn.


Tuy Đông Phương Vưu Dục cũng tới để giúp vui nhưng cách một lát sẽ chuyển ảnh mắt tới trên người con chồn Phượng Vân. Thấy dáng vẻ đáng yêu kia của nó thì luôn không kiềm được mà nở nụ cười. Càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng nhìn càng muốn nuôi nó bên cạnh. Tiếc rằng ý nghĩ này lượn trong lòng hắn một vòng thì lập tức bị hắn ném ra sau đầu. Với tính cách cưng chiều con chồn nhỏ của An Hoằng Hàn thì sao có thế nhường con chồn này?


Nếu bị hắn biết được ý nghĩ của mình, e rằng người này cũng sẽ nghĩ hết cách nhằm vào mình.


Không nên trêu chọc nam nhân có ham muốn độc chiếm mãnh liệt.


Một thái giám bưng một cái khay đi vào. Trong khay đựng mấy phong thư và hai thứ vũ khí.


Tất cả mọi người không đoán ra được ý của An Hoằng Hàn là gì nhưng Ngô Lăng Dần nhìn thấy hai thứ này thì lập tức thay đổi sắc mặt.


Một tay An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, một tay khác cầm kiếm trong khay, “Các vị ái khanh nói xem, vật trong tay trẫm là gì?”


Chẳng phải rất rõ ràng à?


Trong đầu quần thần chì có một ý nghĩ này. Chẳng phải ấn ký trên lưỡi kiếm kia là vũ khí chuyên dụng cua Phong Trạch quốc à?


“Hồi bẩm bệ hạ, thứ trong tay người chính là vũ khí các tướng sĩ sử dụng để giết địch khi ra trận.” Rất nhiều người nói cùng một đáp án.


An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, sau đó lại cầm lên một thanh kiếm khác, Vậy thanh kiếm này thì sao?”


Lần này mọi người càng thêm nghi ngờ, thẩm nhủ, chẳng phải hai thanh kiếm này đều giống nhau à? Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ gì?


“Các ngươi không nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve lưỡi kiếm như thể cực kỳ bất mãn với câu trả lời của bọn họ.


Khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn trầm xuống, tất cả mọi người sợ tới mức rụt cổ lại.


Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra từ trong tay An Hoằng Hàn, thấy hắn không phản đối thì đưa móng vuốt nhỏ ra, dừng đầu nhọn của móng tay gõ mũi kiếm. Nàng không nghiên cứu về vũ khí nên không thấy cò gì khác nhau.


Nàng nhảy lên, lại gõ thanh kiếm trước, lúc này mới phát hiện ra điều khác biệt. Nghe tiếng kiếm phát ra thì thấy hơi khác. Người khác nghe không ra sự khác nhau nhưng thính lực con chồn nhỏ nhạy bén, vô cùng rõ ràng điểm khác nhau giữa hai thứ.


Âm sắc hơi khác, chắc chắn hai thanh kiếm này dùng nguyên liệu khác nhau.


Tịch Tích Chi nghĩ ra hai khả năng này, lập tức kêu lớn chít chít một hồi.


An Hoằng Hàn nhìn con chồn nhỏ vài lần, tay vuốt ve lông nàng, ý bảo nàng im lặng. Ngay cả con chồn còn hiểu, sao đám đại thần này lại không rõ?


Hắn giơ lòng bàn tay lên, bổ mạnh về phía thanh kiếm kia…


Tim mọi người cũng bị dọa sợ tới mức đập mạnh lên, suýt nữa thì không gánh được sức nặng. Thân thể người là máu thịt, sao có thể va chạm với đao kiếm sắc bén? Làm vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc lấy trứng chọi đã à? Một chưởng này bổ xuống, chỉ sợ bàn tay không phế đi thì không được.


Tịch Tích Chi cũng sợ hết hồn bởi hành động này của An Hoằng Hàn, người run lên như thể có một sức mạnh kỳ lạ thúc giục nàng ngăn cản. Nàng nhảy lên, ôm chặt lấy cánh tay hắn. Ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ lo lắng của nàng.



Những người khác ào ào bước lên trước, không xem không biết, vừa xem liền phát hiện vấn đề ở đâu.


Ngô Kiến Phong cũng đi bên cạnh An Hoằng Hàn, nghe tin này sợ tới mức hồn vía lên mây. Lần này huynh trưởng trốn không thoát.Tự mình đánh tráo vũ khí chính là tội lớn nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần để nhiều đại thần cầu xin tha thứ giúp thì ít nhất bệ hạ cũng mở lưới một lần, tha cho huynh ấy một mạng. Mà nhìn tình hình bây giờ thì chắc chắn chuyện rơ đầu đã thành không thể tránh được.


Ngô Lăng Dần bị chém đầu nghĩa là vận mệnh của nhà họ Ngô sắp hết.


Vửa bắt đầu Tịch Tích Chi cũng đoán được điểm khác nhau giữa hai thứ nên không thật bất ngờ với kết quả này. Nhưng… Ngô Lăng Dần đánh tráo vũ khí rồi làm gì? Sao hắn lại phải đánh tráo vũ khí?


Ai cũng biết đây chính là tội lớn, ai lại vô duyên vô cớ làm chuyện này?


Lòng tham của con người cũng chỉ là tiền tài và nữ nhân. Vừa nhìn loại người Ngô Lăng Dần là biết chỉ có điều thứ nhất… Tiền tài.


Quả không ngoài dự đoán của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cầm ba phong thư trong khay lên.


“Thân là Trấn quốc tướng quân nhưng bởi vì lòng tham của mình mà đánh tráo vũ khí quốc gia chế tạo.” Giọng điệu lạnh lùng của An Hoằng Hàn dừng lại, mở phong thư ra, mở ra trước mặt mọi người, “Bí mật cấu kết với phường đúc Tích Vân, làm hàng giả, sau đó dùng vũ khí thay xà đổi cột được bán cho những người khác. Ý định này rất không tệ, không biết Ngô tướng quân chiếm được bao nhiêu lợi trong chuyện này?


Mở thư ra theo thứ tự, đưa cho những đại thần khác, An Hoằng Hàn để tất cả mọi người xem rõ ràng nội dung phong thư.


Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt, quỳ trên mặt đất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.


“Lần này ngươi chịu nhận tội chưa?” Giọng nói lạnh lẽo của An Hoằng Hàn lại vang lên.


Giọng nói xuyên qua trái tim Ngô Lă

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 3

Đêm tân hôn trên gác xép 5m2 tố cáo bí mật động trời của vợ

Học Viện Ngôi Sao

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới!

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full