Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Dưỡng thú thành phi (xem 5368)

Dưỡng thú thành phi

ên lưng ngựa mà thắng, mà hôm nay, bọn họ lại đánh lớn một trận với dã thú.


Rất nhiều thái giám bị thương, trong hai chiếc xe ngựa cuối cùng là người bị thương.


Trong long Tịch Tích Chi thấy rất có lỗi với bọn họ, biết vừa vào cửa cung thì nhất định đám thái giám này sẽ được đưa tới viện Thái y trước cho nên thừa dịp An Hoằng Hàn tạm biệt quần thần thì nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy về phía hai chiếc xe đi cuối.


Vừa tới gần thì nghe thấy từng hồi tiếng kêu đau.


Mang theo áy này, nàng chui vào trong xe ngựa, thấy mấy thái giám toàn thân đầy máu dựa vào vách xe mà ngồi. Công kích của dã thú không thể coi thường. Trên tay một thái giám trong số đó bị cắn rơi một miếng thịt, nhìn vô cùng kinh người.


Chít chít chít….


Tịch Tích Chi mở miệng nói lời xin lỗi nhưng làm thế nào thì đối phương cũng nghe không hiểu. Nhưng một con chồn nhỏ đáng yêu như vậy vẫn khiến tâm trạng những thái giám này từ từ tốt hơn. Đặc biệt là đôi mắt của con chồn nhỏ, luôn khiến người ta vừa nhìn đã thấy toàn thân thoải mái.


Có một thái giám chống người lên, định vuốt ve con chồn nhỏ. Động tác này đơn giản chỉ là phát tra từ trong lòng. Bàn tay hắn mang theo máu nhưng đã khô.


Tịch Tích Chi không tránh đi. Bởi vì nàng chính là đầu sỏ gây nên, cho dù đối phương muốn đánh nàng thì nhất định nàng cũng phải chịu, không được phản kháng.


Đang lúc tay đối phương sắp đụng được vào người nàng thì màn xe được vén lên một lần nữa.


Khuôn mặt quen thuộc của An Hoằng Hàn xuất hiện trước mặt Tịch Tích Chi.


Hắn nhìn thấy động tác của thái giám, ánh mắt lập tức lạnh lẽo. Khí thế toàn thân tỏa ra, ép tới khiến người ta không thở nổi.


Nô tài trong hoàng cung vốn mang theo bảy phần sợ sệt, ba phần kiêng dè An Hoằng Hàn. Đặc biệt là thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh hắn. Bọn họ hiểu thủ đoạn của người này hơn ai hết.


Thái giám kia run rẩy rút tay về, giãy giụa thân thể định quỳ xuống cầu xin tha thứ.


Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là vậy mà An Hoằng Hàn lại không nói gì, vươn tay ôm lấy con chồn Phượng Vân, quay đầu rời đi, dường như không nhìn thấy bàn tay định chạm vào người con chồn Phượng Vân.


Toàn bộ người bị thương trong xe đều không thể tin được… Bệ hạ bỏ đi dễ dàng như vậy, lại còn không có ý trị tội hắn?


“Phân phó người đưa bọn họ đi chữa trị.” An Hoằng Hàn trở về xe ngựa của mình, phân phó với Lâm Ân.


Tuy hắn ghét có người đụng vào thứ thuộc về hắn nhưng chuyện này cũng phải xem tình hình. Vừa rồi hắn cũng từng nghĩ chém tên thái giám kia nhưng khi thấy ánh mắt tự trách của con chồn nhỏ thì hoàn toàn thu hồi ý định này.


Tịch Tích Chi đã đủ tự trách, nếu ngay cả tên thái giám kia mình cũng không bỏ qua cho, chỉ sợ sẽ bị nàng ghi hận.


“Lần sau trước khi làm chuyện gì nhất định phải suy nghĩ chu đáo.” Về chuyện dã thú tụ tập, An Hoằng Hàn cảm thấy nàng làm vô cùng không ổn. Nếu đổi lại là hắn thì nhất định hắn sẽ không chọn cách kêu bầy thú mà sẽ tìm cách ngăn cản lần lễ đi săn này tiến hành.


Tịch Tích Chi cũng tự kiểm điểm mình. Khi An Hoằng Hàn chỉ ra sai lầm của mình thì nàng gật đầu hai cái, dáng vẻ buồn bã.


“Nếu có lần sau thì có thể tìm trẫm bàn bạc.”


Bàn bạc…? Hai mắt Tịch Tích Chi lập tức trợn to.



Tịch Tích Chi hận hận nghĩ thầm, chẳng phải là ngón trỏ rách chút da thôi sao, lại còn la hét muốn nàng bồi thường, thật là nam tử không có khí phách. Trong lòng vừa mắng An Hoằng Hàn xấu xa, ngoài mặt lại giả vờ dáng vẻ chân thành hối hận.


“Cứ làm theo quy củ trước đây đi.” An Hoằng Hàn lắc lắc ngón tay, đưa tay tới trước mặt Tịch Tích Chi.


Nàng thầm giật mình. Lần trước An Hoằng Hàn từng nói phạm sai ầm sẽ phải hôn hắn. Nói vậy chẳng phải hôm nay nàng lại phải hôn à?


Nàng nhìn móng vuốt của mình. Bây giờ nàng đang trong hình thú, nghĩ tới cảnh tượng phải hôn hắn, nàng liền cảm thấy không được tự nhiên.


Tịch Tích Chi lắc lắc đầu.


Vì sống chung với con chồn nào đó lâu nên An Hoằng Hàn vô cùng hiểu rõ suy nghĩ của Tịch Tích Chi. Thấy nàng không muốn, hắn nói tiếp: “Biến về hình người.”


Tịch Tích Chi lắc đầu tiếp, thầm nói, bây giờ không có quần áo che thân thể. Biến về hình người thì chẳng phải là toàn thân trần trụi à.


Tuy toàn thân đã bị An Hoằng Hàn thấy hết nhưng nàng vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.


An Hoằng Hàn nghiêm mặt, “Không biến về thật? Vậy trẫm chỉ có thể dùng cách khác hầu hạ nàng. Suy nghĩ một chút cho trẫm. Rốt cuộc mười tám dụng cụ tra tấn người trong địa lao cái nào hợp với nàng…”


Lời nói âm trầm truyền vào tai Tịch Tích Chi. Vì từng ở địa lao nên nàng tràn ngập cảm giác sợ hãi với nơi đó. Nghe An Hoằng Hàn định dùng cực hình hầu hạ mình, một con chồn nhỏ nào đó rất không có cốt khí mà người run lên, sau đó bất chấp tất cả, thúc giục linh lực, bắt đầu biến thân.


Thấy đạt được mưu kế, An Hoằng Hàn thầm nhếch môi lên. Thật là con chồn nhỏ dễ gạt gẫm…


Hai tay đặt trên vai hắn, nàng kề sát vào hắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hôn lên đôi môi đối phương.


Hành động liên tiếp vô cùng nhanh, có thể dùng cụm từ đơn giản làm liền một mạch để miêu tả.


Hưởng thụ cảm xúc này lần nữa, bức tường băng trong lòng An Hoằng Hàn từ từ hòa tan. Chỉ có Tịch Tích Chi theo bên cạnh hắn thì tâm trạng hắn mới thay đổi theo.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, cảm thấy hai má nóng bừng như phát sốt.


“Hôn… Hôn.” Sợ An Hoằng Hàn chối cãi, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng vừa rời khỏi đôi môi đối phương liền mở miệng nói.


Mài tóc màu bạc xõa tung sau lưng Tịch Tích Chi, toàn thân xích lõa, nhìn nàng tựa như một tinh linh rơi xuống phàm trần. Đôi mắt vô tội như con nai khiến người ta say mê.


Dáng vẻ xấu hổ của Tịch Tích Chi khiến lòng An Hoằng Hàn khẽ động. Có điều hắn không chế tâm trạng của mình vô cùng tốt, không tỏ vẻ khác thường chút nào.


“Lần này tạm tha cho nàng, lần sau tái phạm thì tăng hình phạt gấp đôi.” An Hoằng Hàn vừa cởi áo khoác ngoài choàng lên cho tiểu hài tử nào đó. Ai ngờ vừa quay đầu thì nàng đã biến thành chồn.


Tịch Tích Chi đỏ mặt, tim đập nhanh, chỉ sợ dáng vẻ này bị An Hoằng Hàn nhìn thấy nên thừa dịp đối phương xoay người, lập tức biến về con chồn nhỏ. Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao, tựa như trái tim nhỏ này không thuộc về mình nữa, luôn đập cuồng loạn không ngừng.


An Hoằng Hàn không bắt nàng biến về hình người. Bởi vì Tịch Tích Chi lấy hình thú vào xe ngựa, nếu ra ngoài lại thành hài tử tám tuổi thì điều này đồng nghĩa với việc chọc phải trỉ trích.


Xe ngựa đi thẳng qua cửa cung, dừng trước điện Bàn Long.


Tất cả cung nữ thái giám đều đứng chờ đón bệ hạ về, đứng thành hai hàng thật ngay ngắn.


An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ đi ra từ trong xe ngựa, toàn thân mặc long bào màu vàng kim, khuôn mặt cương nghị lộ ra chút lạnh lùng.


Cung nữ thái giám thấy thứ trong lòng bệ hạ đều sửng sốt.


Gần đây con chồn Phượng Vân luôn im hơi lặng tiếng biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, mà trong t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chị nông hạnh phúc

Chồng nghi ngờ vợ mới sinh xong 2 tháng đã có bầu

Đại Chiến Lớp Học

Há hốc mồm với câu nói của chồng khi thấy trai lạ thân mật với vợ

Tự Truyện 3 Năm Trước Voz Full Online