Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Dưỡng thú thành phi (xem 5355)

Dưỡng thú thành phi

a dối người?”


Nói quang minh chính đại như vậy, nàng cũng không dám gật bừa. Nàng thầm nhủ nếu con chồn này của ông là thật vậy vậy ta coi là gì?


Lòng bàn tay An Hoằng Hàn vỗ khe khẽ lên đùi nàng, ý bảo nàng yên tâm một chút, đừng nóng vội.


“Dâng lên cho trẫm xem một chút.” Hắn lạnh lung nói, trên mặt không chút biểu cảm khiến người ta không đoán ra đươc tâm tư hắn.


Đông Phương Vưu Dục cũng tham gia dạ yến hôm nay. Hắn là Thái tử Luật Vân quốc, không có lý nào người đang ở Phong Trạch quốc mà không tham gia sinh nhật An Hoằng Hàn. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn phe phẩy quạt trong tay. Lần này có trò hay để xem rồi.


Tuy hắn chưa từng gặp con chồn kia nhưng có thể chắc chắn con chồn trong đại điện không phải là nó. Chỉ nhìn ánh mắt hai người là có thể nhìn ra một phần nửa điểm ngạc nhiên. Ngay cả hắn cũng nhìn ra được, huống chi là An Hoằng Hàn khôn khéo.


Suy nghĩ một chút đến kết quả của Phạm Nghi, Đông Phương Vưu Dục lại càng thong cảm gấp bội.


Phạm Nghi thấy bệ hạ có hứng thú với con chồn này, nụ cười trên khóe môi lại nở rộng thêm.


Lâm Ân tâm tâm niệm niện con chồn Phượng Vân này rất nhiều ngày, hơn nữa còn nghĩ tới sự yêu thích của bệ hạ với nó, tự đi xuống đài cao chín bậc, tự mình cầm lấy cái lồng. Khoảnh khắc hắn cầm cái lồng thì nói như trách móc: “ Ngươi con chồn này, thật khiến trái tim người ta ngừng đập, vừa chạy là chạy mấy ngày, khiến chúng ta lo lắng.”


Dù Lâm Ân oán trách thế nào, con chồn trong lồng kia vẫn cuộn tròn, run cầm cập như cũ, nhìn cũng không them nhìn hắn một cái, tựa như không nghe hiểu lời hắn.


Lâm Ân thấy dáng vẻ này của con chồn nhỏ thì không nhịn được mà lộ ra ngạc nhiên. Bọn họ chung sống với con chồn Phượng Vân đã quen, đương nhiên biết tính cách tinh quái của nó, cô cũng có nhân tính.


An Hoằng Hàn dời mắt sang cái lồng, đưa tay mở cửa lồng ra, có thể nói kéo con chồn kia ra không hề dịu dàng chút nào, nhìn qua nhìn lại vài lần. Hắn kh6ng nói thật cũng chẳng nói giả, chỉ nhìn xuống Phạm Nghi, hỏi: “ Phạm ái khanh bắt được con chồn nghịch ngợm này ở đâu?”


Phạm Nghi dương dương tự đắc, “ Vi thần chỉ tình cờ tìm được mà thôi. Có lẽ là vì vi thần rất có duyên với nó.”


Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi. Quỷ mới có duyên với ông! Trước ngày hôm nay, nàng chưa từng gặp qua lão thất phu này.


Sắc mặt An Hoằng Hàn âm u, ngón tay dời về phía long tơ màu lửa đỏ giữa trán nó, xoa nhẹ qua lại mấy cái.


Nếu Phạm Nghi có gan dùng con chồn này để lừa gạt hắn, vậy thì nhất định không thể nghi ngờ rằng nó là thật.



Đại thần tại đây đều bị thu hút bời khí thế toàn thân An Hoằng Hàn, tất cả quỳ xuống đất, cúi đầu hô: “Chúng thần hiểu.”


Hiểu? Có lẽ qua không bao lâu nữa sẽ quên.


An Hoằng Hàn cũng không muốn nhiều lời với lần này, vung tay lên, “Tất cả đứng lên đi. Hôm nay trẫm mệt rồi, dạ yến lần này đến đây là kết thúc.”


Vốn cái gọi là dạ yến không có gì đáng mong đợi. Dây dưa với đám đại thần này ở điện Lưu Vân còn không bằng ôm hài tử nhà mình về điện Bàn Long ngủ.


So với An Hoằng Hàn trẻ tuổi sức lực dồi dào, Tích Tịch Chi mới là mệt thật. Vừa rồi ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, nàng không nhịn được mà ngáp.


Nhìn con chồn nhỏ trong lòng Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn cảm thấy hơi chướng mắt. Một thứ gì đó, chỉ cần có một là đủ rồi.


“Lâm Ân, cầm con chồn này đi ném.”


Lời nói lạnh lung truyền vào tai Tịch Tích Chi khiến nàng càng ôm chặt con chồn Phượng Vân hơn. Người khác thì không rõ sự bi thương khi làm sủng vật, chẳng lẽ nàng còn không biết? Vừa nghĩ là biêt con chồn này không có thần thức. Nếu ném nó đi, sợ rằng không sống được mấy ngày.


“Ta muốn nuôi.” Nếu mọi người đều là đồng loại, đương nhiên nàng không thể mặc kệ không quan tâm.


Lâm Ân cũng thấy quyết định của Tịch cô nương rất hay, phụ họa, “Bệ hạ, tin rằng chồn Phượng Vân cũng có bằng hữu. Hai con chồn thì vừa hay có đôi rồi.”


Lâm Ân không nói những lời này thì An Hoằng Hàn còn có thể để con chồn này lại. Nhưng Lâm Ân vừa nói ra câu này, vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm. hắn nghiêng người nhìn bên cạnh Tịch Tích Chi. Thứ của hắn đương nhiên phải do hắn nuôi. Về phần bằng hữu? Không cần phải nói nữa.


“Trẫm nói cầm đi ném, đừng để trẫm nói lần thứ hai.”


Lửa giận khó hiểu của bệ hạ khiến Lâm Ân không biết phải làm sao, vội vàng cúi đầu ứng tiếng, “Nô tài tuân lệnh, sẽ đưa nó đi.”


Lâm Ân chỉ vào thứ khiến bệ hạ phát ra uy áp, đưa tay đoạt lấy con chồn trong lòng Tịch Tích Chi. Mà con chồn kia ăn bản không biết số mạng sau này, vẫn nhát gan, người run lầy bẩy.


Tịch Tích Chi định cản đường Lâm Ân thì bị An Hoằng Hàn nắm chặt tay.


“Ta muốn nuôi nó.” Nàng tuyên bố lần nữa.


“Trẫm không cần hai con sủng vật giống nhau.” Ý của hắn là chỉ cần một con chồn Phượng Vân.


Tịch Tích Chi tức tới mức nghiếng răng, lòng than, chẳng phải chỉ là một con chồn à? Lại không ăn được bao nhiêu thứ, dùng không hết bao nhiêu bạc, vì sao không thể nuôi chứ?


Mắt thấy Lâm Ân sắp ôm con chồn Phượng Ân đi, nàng thầm muốn thoát khỏi bàn tay to đang nắm chặt tay mình.


Hạnh động của hai người khiến nhựng đại thần phía dưới chú ý.


Tuy con chồn Phượng Vân kia không phải là sủng vật của bệ hạ nhưng nó cũng vô cùng quý giá trên thế gian này gần như là tuyệt chủng rồi. Đã rất lâu chưa có chuyện thế này xảy ra.


Nghe bệ hạ nói muốn vứt con chồn kia đi, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.


So với con chồn Phượng Vân này, đương nhiên Đông Phương Vưu Dục chỉ thích con trước. Nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ muốn giữ con chồn kia của Tịch Tích Chi, hắn không kiềm được mà chìa tay giúp đỡ, “Bệ hạ, bản điện có chuyện muốn nhờ.”


Đông Phương Vưu Dục lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người…


An Hoằng Hàn nắm chặt bàn tay nhỏ đang giãy dụa của Tịch Tích Chi, giam nàng trong lòng mình, “Mời Thái tử Luật Vân quốc nói.”


Đông Phương Vưu Dục hắng giọng, khụ hai tiếng, “Bản điện cũng vô cùng yêu thích con chồn Phượng Vân. Nếu bệ hạ không cần nó, chi bằng tặng nó cho bản điện? Nhất định bản điện sẽ đối xử với nó thật tốt?”


Đầu tiên là An Hoằng Hàn nhíu mày. Bởi vì không muốn ầm ĩ căng thẳng với Tịch Tích Chi nên hắn nhìn về phía nàng, ý bảo nàng ra quyết định.


Có người nhận nuôi con chồn Phượng Vân thì không còn gì tốt hơn. Tịch Tích Chi quan sát Đông Phương Vưu Dục mấy lần. Tuy người này có biệt hiệu là hổ biết cười nhưng tâm địa cũng không tệ lắm. Con chồn Phượng Vân vào tay hắn, còn không tới mức bị ngược đãi.


“Cho hắn.” Hai chữ, nàng nói cho An Hoằng Hàn biết quyết định của mình.


An Hoằng Hàn vẫy tay với Lâm Ân, “Nếu thái tử điện hạ mở miệng muốn, sao trẫm có thể không để ý? Lâm Ân, đưa con chồn Phượng Vân cho thái tử điện hạ.”


Đông Phương Vưu Dục cũng không biết làm sao với lần này. Tuy nói là hắn thích con chồn Phượng Vân nhưng thích và nuôi là hai chuyện khác nhau. Thật không hiểu tại sao chỉ bằng một ánh mắt, một động tác của hài tử kia lại khi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bong bóng mùa hè

Đọc truyện Một Ký Ức Đẹp Full trên điện thoại

Người nhà

Giá Như Em Là Con Gái

Truyện Chuyện Một Thời Đã Qua