Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Dưỡng thú thành phi (xem 5231)

Dưỡng thú thành phi

í lạnh.


Lão nhân họ Từ nói kiểu một năm một mười: “Bệ hạ đoán trúng rồi. . . . . . Lão phu không có biện pháp tính ra được.”


An Hoằng Hàn cười lạnh nói: “Trên đời vẫn còn có chuyện thái y Từ tính không ra được?”


“Lão phu không phải thần tiên, dĩ nhiên không thể nào biết hết mọi chuyện được. Nếu không tại sao thiên hạ có thể có thiên tai hại người?” Lão nhân họ Từ không chút hốt hoảng, cầm lại ba miếng tiền đồng. Tương lai con chồn nhỏ giống như một màn sương mù, mơ hồ, không thấy rõ.


Bình thường như vậy thì có hai nguyên nhân. Một là, tương lai con chồn nhỏ có quan hệ với ông; hai là, con chồn nhỏ có dính líu sâu xa với hoàng gia. Nếu như thuộc loại thứ hai thì con chồn nhỏ sẽ có một sự kiện quan trọng được ghi chép vào trong lịch sử. Mà chuyện đó, ông trời đã sớm an bài, sao phàm nhân như ông có thể dòm ngó?


An Hoằng Hàn cũng đồng thời nghĩ đến điểm này, hắn không chịu tổn thất, nên sao chịu bỏ qua? Tiếp theo nói: “Đã như vậy, thái y Từ có nên nói lai lịch con chồn nhỏ cho trẫm hay không? Bởi vì trao đổi ngươi vừa nói, trẫm không nghe thấy bất kỳ nội dung hữu ích nào.”


Lão nhân họ Từ thua người không thua trận, không chịu lui bước, nói “Bệ hạ, ngài là vua một nước, tại sao có thể lật lọng phủ nhận? Lão phu đã tính qua tương lai con chồn nhỏ, tuyệt đối không giấu giếm bất kì chuyện gì. Theo đạo lý mà nói, trao đổi đó đã hoàn thành.”


Trong mắt An Hoằng Hàn, thứ không đáng giá tiền nhất chính là cam kết. Trong hoàng cung, lời nói dối nhiều không kể xiết, nếu hắn ngu ngốc đi tin tưởng hết thì hắn sẽ không sống đến giờ.


Lão nhân họ Từ hiểu rõ tính cách của An Hoằng Hàn, đành giành nói trước: “Bệ hạ, so với việc để lão phu nói chân tướng cho ngài, còn không bằng chờ con chồn nhỏ chính miệng nói với ngài. Mặc dù kết quả như một, nhưng hai cách lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”


Lý do này rất có sức thuyết phục người, đáng tiếc An Hoằng Hàn là người thông minh, biết việc gì có lợi ích lớn nhất cho mình.


“Nói xong rất khôn khéo, vậy thái y Từ lại nói cho trẫm, con chồn khi nào có thể nói tiếng người? Là một năm, mười năm, hay là trăm năm. . . . . .”


Thái y Từ suy tư một hồi, hồi tưởng quẻ tượng kì quái vừa rồi, nói: “Không nhiều hơn một tháng.”


Lần này, An Hoằng Hàn dần dần bình ổn lại sự tức giận của mình, “Lão lui ra đi.”


Ánh mắt chuyển sang nhìn con chồn nhỏ, trong trạng thái con chồn nhỏ đang mơ màng gáy khò khò. An Hoằng Hàn vừa nghĩ tới kỳ hạn thời gian lão nhân họ Từ vừa nói, không khỏi nở một nụ cười. Hắn chưa bao giờ mong chờ qua bất cứ chuyện gì, còn lần này, trong lòng lại toát ra một ý nghĩ rất muốn nghe thấy giọng nói của con chồn nhỏ.


Mỗi lần nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của con chồn nhỏ nói chuyện ‘chíp chíp’ không ngừng, An Hoằng Hàn không nhịn được muốn chọc cười nó một phen.


Âm thanh tiếng ngáy ngủ vang vọng trong đại điện.


An Hoằng Hàn cố tình nhấc chiếc bút lông sạch, dùng đầu ngọn bút lông quét qua chóp mũi con chồn nhỏ.


Con chồn nhỏ đang ngủ như chết, đột nhiên hắt xì, móng vuốt xoa xoa lỗ mũi, lại say sưa tiếp tục mộng đẹp. Cái miệng nho nhỏ ‘chẹp chẹp’ líu lo đôi câu, dáng vẻ không vừa ý.


Một khi suy nghĩ xấu xa của An Hoằng Hàn nổi lên thì nhất định không ngừng không ngớt. Hắn lần lượt dùng bút lông trêu cợt con chồn nhỏ.


Con chồn nhỏ tiếp tục hắt xì hơi, rồi vẫn cứ ngủ gà ngủ gật xua đuổi vật gây khó chịu cho nó.


Nàng mở mắt ra, liền nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, nghiến răng một hồi!


Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là chuyện rất thất đức!



(3) ý nói tấm lòng bao la rộng lớn.


Trong lòng con chồn nhỏ nào đó không ngừng phỉ báng An Hoằng Hàn, cằn nhằn thầm nói xấu hắn. Nhưng hành động thực tế lại khác hoàn toàn so với nội tâm của nàng, nàng chân chó(4) tiến tới trước mặt của, An Hoằng Hàn, dùng ánh mắt vô tội, long lanh nhìn một vị Đế Vương phúc hắc.


(4)Chân chó: ý nói sự nịnh bợ, lấy lòng.


“Sủng vật không nghe lời, trẫm nuôi có tác dụng gì? Lâm Ân, ngươi nói xem, sủng vật dám cắn chủ nhân, trẫm còn có nên tiếp tục hay không?” Cố ý nói cho con chồn nhỏ nghe, An Hoằng Hàn thở dài một hơi dường như không đưa ra quyết định chắc chắn được.


Con chồn nhỏ trong nháy mắt nóng nảy, trong nháy mắt xù lông rồi. Cái gì cũng không trông nom không để ý, bốn chân ôm chặt lấy bàn tay An Hoằng Hàn, kiên quyết không để cho An Hoằng Hàn có cơ hội bỏ rơi nó.


Lâm Ân bị điểm danh, nhưng bàn tay bị thương còn chưa khỏi, tình trạng tinh thần không tốt, nói chuyện có chút suy yếu, “Không. . . . . . Không nên nuôi.”


Tịch Tích Chi mắng to với Lâm Ân, bình thường nhìn ông cũng là một người tốt, sao vừa đến giây phút quan trọng lại liền gió chiều nào tre chiều ấy! Nhìn thấy một luồng hắc khí lượn quanh lòng bàn tay Lâm Ân, Tịch Tích Chi hả hê rầm rì hai tiếng, đây chính là kết cục đáng đời của ông. Chờ đến lúc ông đau đến chết đi sống lại, nàng mới giúp ông trừ đi tà khí, coi như cho ông một trận dạy dỗ. Bảo ông không giúp nàng một tay, ngược lại cùng phe với An Hoằng Hàn.


“Hả?” An Hoằng Hàn ý vị thâm trường nói: “Không nên nuôi sao?”


Tịch Tích Chi lè lưỡi, cố gắng liếm láp dấu răng trên mu bàn tay An Hoằng Hàn cho đến khi tiêu hủy chứng cớ, Tịch Tích Chi oai phong lẫm liệt kêu gọi An Hoằng Hàn.


“Đừng tưởng rằng dấu răng biến mất, trẫm sẽ tha ngươi.” An Hoằng Hàn hưởng thụ con chồn nhỏ liếm láp, tiếp xúc được đầu lưỡi mềm mại nộn nộn, An Hoằng Hàn vô cùng yêu thích cảm giác đó, trong đầu chuyển đoán trăm lần, nói: “Liền phạt ngươi. . . . . .”


Nói còn chưa dứt lời, dưới tình thế cấp bách con chồn nhỏ đột nhiên nhảy trên đầu vai An Hoằng Hàn, móng vuốt béo mập chận lại miệng An Hoằng Hàn.


Động tác vẫn duy trì giữa hai người, toàn trường thái giám cung nữ cách mấy giây sau mới phản ứng được. Cơ hồ tất cả bả vai mọi người đều rung nhè nhẹ, trong đại điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười trộm.


Trong nháy mắt sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn một vòng, mọi người đều sợ hãi mặt mũi trắng bệch, không dám phát ra âm thanh nào nữa.


Móng vuốt con chồn nhỏ còn che miệng của hắn, An Hoằng Hàn rất muốn tức giận, thậm chí đánh nó một trận. Nhưng nghĩ trở lại, hắn lại không nỡ. Không thể làm gì khác bỏ móng vuốt béo mập ra, An Hoằng Hàn thở dài nói: “Trẫm vừa nói phạt ngươi…ngươi liền che miệng trẫm. Rốt cuộc ngươi là chủ nhân, hay là trẫm là chủ nhân?”


Chít chít. . . . . . [Ngươi'>.


Tịch Tích Chi ngồi bệt trên đầu vai An Hoằng Hàn, cúi đầu rũ rượi phờ phạc, đầu nghiêng sang một bên không nhìn nữa. Không nuôi nàng nữa thì thôi, dù sao trong cơ thể nàng còn có một thành linh lực, nếu nàng dùng toàn lực thì có lẽ còn có cơ hội chạy ra khỏi hoàng cung.


Chỉ là. . . . . . Một khi làm vậy,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cầm thẻ đi rút tiền lương của chồng thì thấy chồng ôm bồ vào nhà nghỉ, vợ sề làm ngay chuyện động trời

Người yêu tôi là ma cà rồng

Ai Đã Không Phải Của Mình Thì Thôi, Đừng Giữ

Nhìn cô vợ đồng nát đen nhẻm, gầy gò, tôi xua tay nhưng mẹ vẫn ép cưới, nào ngờ đêm tân hôn phải khóc thét khi thấy em…

Đúng ngày giỗ đầu vợ về nói: “Em bị chết oan”