hay thế Nam trong tráitim nó, người nó đã yêu, đang yêuvà sẽ yêu, mãi mãi chỉ có thể là Nam mà thôi… Nhìn lại trên bàn còn có một quyển album nữa, nó tò mò quá,hình như quyểnalbum nàylà của Nam, trước đây nó có nhìn thấy một lần, nhưng Nam khôngcho nó xem mặc chonó kỳ kèo năn nỉ đến gãy lưỡi… – Phan Anh ah, Thu xem quyển album đó được chứ? 1 phút lưỡng lự…nhưng rồiPhan Anh cũng đưa cho nó…Mở quyển album, một lần nữa nó khóc… Trpng đólà một serie ảnhcủa nó, từ khi nó 3 tuổi đến năm nó học lớp 10…Nam có vẻ rất kỳ công mới có được nhiềuảnh của nó thế này… Nó cứ tiếp tục khóc như thế, rồinhư kiệt sức, nó…ngất ( lại ngất) – Su! Su! tỉnh lại đi Su ơi! đừng làm Bốp sợ – Thu! Thu làm sao thế…. ———————— “Đau đầu quá”. Nó rên. Từ từ mở mắt, tự hỏi mình đang ở đâu, rồi không mấtquá nhiều thời gian, nó tự trả lời bằng mộtcâu hỏi tu từ: ” khỉ thật! Sao cứ suốt ngày phải nằm việnthế này?”. Rồi nó nghe thấy tiếng khóc…là mẹ nó, mẹ nó đang khóc, sao thế nhỉ? Trườn xuống khỏi giường, nó khẽ mở hé cánh cửa. Bốnó với mẹ nó đang nói chuyện. Nó tuy không địnhnán lại nhưng mẹ nó không ngừng khóc nên nó đành phải làm một việc mà nó!không muốn làm chút nào, đó là…nghe trộm. – Em bình tĩnh lại đi. – Làm sao em bình tĩnh được? Mẹ nó đột nhiên hétlên. Nó giậtmình, chưa baogiờ nó thấy mẹ nó to tiếngvới bố nó cả… – Anh xin lỗi… – Hu hu …sao lại thế này hảanh?Nó mới có 18 tuổi…Em phải làm sao đây? -…. – 3 tháng? 3 tháng nữa nó sẽ…? Sao lại như thế được?Em đang gặp ác mộng thôi..tỉnh dậy là hết..phải không anh? Nó đứng sứng. Bố nó đangkhóc.. Nó chưa bao giờ thấy bố nó khóc…18 tuổi? Nói nó à? Nhưng sao lại 3 tháng? 3 tháng nữa nó sẽ làm sao? Sao mẹ nó lạikhóc? Hàng trăm câu hỏiđang nhảy nhót trong đầu nó… – Em à…Bây giờ chúng ta phải thật bình tĩnh…Đừng nói cho con biết vội, nó sẽ shock lắm…Hãy để con sống vui vẻ trong 3 tháng cuối đời nó… 3 tháng cuối đời? Giờ thì nó đã hiểu…hiểu rất rõ…Nócó shock không? Có chứ…Làm sao không shock cho được khi một ngày thức dậy người ta nói với nó ( ah không…nó nghe lỏm được mới đúng…) rằng nó sắp chết… Ừ, nó sắp chết…Khi mới 18 tuổi…với cái lý do muôn thủa của phim Hàn Quốc- ung thư…Nhưng ít ra trongphim người ta cũng sống được đến ítnhất là 20 tuổi,thế mà nó mới 18… Ra đâylà lí do từ đầu năm đến giờ no ngất lên ngất xuốngkhông biết bao nhiêu lần… Nó shock, nhưng nó không khóc, chính xác là nó không chophép nó khóc… Mải đi lạc theo suy nghĩ mông lung của mình, nó không nhận ra là nó đã khuỵ hẳn xuống, và…bố mẹ nó đang đứng nhìn nó,ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn… – Bố mẹ ạ, hôm qua ai đưa con vào đây vậy? Nó hỏi, cố nở mộtnụ cười gượng gạo. – Bốp với Phan Anh. 2 đứa nó lo lắm..Chúng nó nói chiều sẽ quay lại. ..Con đã nghe… – Vâng, con nghe rồi…Nhưng conkhông sao.. Nó ngắt lời mẹ nó. – Nhưng… – Con không sao thật mà mẹ…Ah,con muốn xin bố mẹ mộtviệc… -….. – Bố mẹ đừng nói cho ai biết chuyện này, được chứ ạ? Bố mẹ nó không nói gì, mẹnó vẫn khóc… -…. – Không được ạ? Coi như con cầu xin bố mẹ được không? Bố mẹ nó nhìn nó, khẽ gật đầu.. ————————– Nó không muốn mọi người phảilo lắng, nhưng nó vẫn quyết định nói cho một người biết, vì nó cần sự giúp đỡ. Nó không biết rằng việc nó sắp làm khiếncho người ấy đau khổ đến thế nào… ————————– Xuất viện, nó đến tìm Bốp. – Bốp à, Su… – Stop! Khiếp sao hôm nay Su đổi cách xưng hô thế? Bốp nổi hết gai ốc rùi nè… Nhờ gì thì nhờ đê… – Uhm… Bốp làm người yêu Su nhá… – Hả??? – Từ từ đã nào, đã nói hết đâu, chỉ là giả vờ thôi… – Cái gì???? Sao… – 3 tháng thôi… – Bốp hỏi Su là tại sao? hả?hả? Ýđồ jề? Khai mau. – Uhm…Su sắp chết, 3 tháng nữa… Nó cố gắng nói bằng giọng thản nhiênnhất… Thằng chó Bốp tự nhiên cười phá lên y như ” địa chủ được mùa” – Ha ha ha… – Cười jề? Bốp không trả lời mà hỏi lại nó: – Ung thư hả? – Uhm… – Đùa…Bốp cấm Su đùa cái kiểu đấy nhá…Mà… Su có chảy máu cam đâu? Đừng tưởng lừa đượcthiên tài nhá. – Ở Mỹ cũng xem phim Hàn Quố cà? – Có chứ, con em họ suốt ngày bắt xem cùng… – Nhưng Bốp này…Nó nói nhỏ… – Jề? – Su không đùa đâu… Bốp quay phắt sang nhìn thẳng vào mắt nó, như để tìm xem có ánh lên chút nào là không thànhthật không, nhưng vì rõ ràng lànó nói thật, nên Bốp không thể tìm thấy một tí nào gọi là giả dối trong mắt nó cả nên mặt không còn có vẻ đùa cợt nữa. – Vậy tại sao… – Su muốn Chung và Phan Anh quên Su đi, không muốn hai người ấy phải đau khổ vì Su nữa… -………. – Vậy Bốp có giúp Su không? -………. – Thôi vậy… – Bốp đồng ý… – Uh…Cảm ơn. Nó biết Bốp sẽ đồng ý. Bốpchưa bao giờ từ chối nó điều gì cả… – Mai Bốp qua đưa Su đi học… – Uhm…Ah này, Su muốn Bốp hứa… -…. – Đừng nói cho ai biết…và… – Nói nốt đi. Bốp cố giữ nhưng rõ ràng là giọng đang lạc đi. – Đừng yêu Su… – Xời…Báu lắm ấy – Vậy thì tốt…Vậy ta yêu nhau đi… ————————– ————————– Su ah! Su độc ác lắm biết không…sao cứ làm cho Bốpphảiđau lòng vậy? Sao Bốpkhông thể nào ngăn mình chạy đến bên Su, không thể ngăn mắt mình dõi theo Su, dõi theo những nơi Su đi qua…Su ah! Bốpphải làm sao đây?… ————————– Bước ra khỏi cổng, nó thấy3 người đang đứng chờ nó( khỏicần nói cũng biết ai rồi). Nó nhanh chóng leo lên xe Bốp không do dự. Quay qua Chung và Phan Anh: – 2 người đi trước nhá, Thumuốn đi với Bốp…Bốp à, đithôi. Nó quay mặt đi luôn, để lạiChung và Phan Anh nhìn nhau lắc đầu khó hiểu. Từ hôm ấy, nó tránh mặt Chungvà Phan Anh. Trên lớp, ngoài giờhọc ra, nó dính luôn lấy Hiền, còn đâuthì toàn đi với Bốp, ” người iêu” nó… ————————– Sao thế nhỉ? Dạo này cô ấyhìnhnhư đang tránh mặt tôi, lại còn suốt ngày đi vớianh Linh nữa…Cô ấy ngồi ngay bàn trên mà chẳng thèm quay xuống nhìn tôi lấy một lần, mà hình như còn tránh cả Chung nữa thìphải, hic không biết là có làm gì để cô ấy giận không nữa…!Lạ quá, suốt ngày đi với anh Bốp, làm lâu lâu tôi chẳng có dịpnói chuyện với cô ấy nữa, cả việc chở cô ấy đến lớp giờ cũnglà của Bốp…