Tôi có làmgì sai không nhỉ? Ôi sao mà đau đầu thế không biết… ————————– -Thu ah, tụi này có chuyện muốn nói. Chung và Phan Anh có vẻ khôngthể tiếp tục chịu đựng được sự” bánh bơ” của nó nữa nên quyết địnhhỏi cho ra nhẽ. -…… – Sao phải tránh tụi này như tránh tà thế? – Đâu có… – Lại không nữa? Với lại suốt ngày đi với anh Linh là sao???? Phan Anh có vẻ bực. -…. – Sao Thu không nói gì? Uh, suốtngày thấy Thu đi với Bốp…cũngkhông cho tụi này đưa đi học nữa… Chung nói giọng buồn buồn. – Có gì lạ đâu, thì Thu Bốp đang-yêu-nhau…Nó nói rành rọttừng chữ. – Cái gì???? Cả hai thằng hét ầm lên làm mọi người nhìn chằm chằm về phía 3 đứa nó. -Thu nói dối… – Không, Thu không nói dối…mà tại sao Thu phải nói dối… – Việc Chung và Phan Anh theo đuổi Thu làm Thu mệt mỏi đến thế sao? – Ơ, không phải vậy…Thu…yêu..Bốp mà… Đúng lúc đó Bốp đến đón nó. Thấy nó đang ” kẹt” giữa 2 anh chàng kia liền “ra tay cứu giúp” – Su, mình về thôi, chiều còn đi chơi nữa – Thôi Thu đi nha. Nó chỉ chờ có thế rồi tót lên xe Bốp luôn…nó chỉ còn kịp nghe Chung nói câu cuối cùng trước khi quay lưng đi thẳng – Thu ác lắm…. “Uh, Thu ác…Thu biết…Phan Anh ah…Chung ah…THu không làm khác được..Thu xin lỗi…” ————————- Cô ấy nói ra một cách thản nhiên, nhưng từng câu, từng chữ như những nhát dao đâm vào trái tim tôi, tôi biết cả tôi vàPhan Anh đều cảm thấy đau đớn…Trái tim có những lĩ lẽ riêng…Cuối cùng thì người đượcchọn không phải là ai trong 2 đứa tôi…Tôi còn biết làm gì ngoài việc chúc cô ấy hạnhphúc bên Bốp? Cô ấy đã chịu đựng đau khổ đủ rồi…Hừ…Dù sao anh Bốp cũng tốt… ————————- Cô ấy và Bốp? Không thể nào…Làm sao lại thế được…Nhưng cô ấy đã nói cô ấy yêu Bốp mà…không lẽ cô ấy nói dối…mọi việc như rối tung lên…Nhưng mà sao dạo này cô ấy xanhxao quá…Đã hơn một tháng trôi qua, bệnh của nó dạo này có chuyểnbiến xấu, nó hay đau bụng, tức ngực, chóng mặt hơn. Thỉnh thoảng nó lại bắt gặpmẹ nó khóc, rồi thấy nó lại nhanh chóng lau nước mắt, không muốn nónhìn thấy…Những lúc như thế nó đều an ủi mẹ nó rằng nó vẫn đang sống sờ sờ đấy thôi…trong khi người đáng lẽ cần an ủi là nó mới phải… ————————- – Con chào u. – Bốp hả? Để u gọi nó. – Con xuống rồi đây. Con rangoài với Bốp một lát nhé. – Uhm, 2 đứa ra ngoài hít thở cho thoải mái. – Con chào mẹ – Con lại chào u. – Cái thằng này… Nó với Bốp cứ sóng đôi như thếkhông nói với nhau câu nào. Nó chẳng biết nói gì cả. Bốp thì có vẻhơi khó chịu nên lên tiếng. – Dạo này có đau nhiều không? Nó mỉm cười, lắc đầu. Lạ thật, nó lúc nào cũng có thểcười được. Chẳng ai nghĩ con bé 18 tuổi- bị-ung – thư- giai- đoạn- cuối này lại có thể bình thản đến thế, giông như đã biết trước từ lâu, rất lâu rồi vậy… – Su gầy và xanh quá. Nó lại mỉm cười. Bốp có vẻbực. – Sao Su cứ thản nhiên nhưkhông có chuyện gì thế? – Vậy Su phải làm sao? Khóc ư? – Đừng cười một cách ngốcnghếch vậy… Nó vẫn cười. – Phải cười khi còn có thể chứ. Còn gần 2 tháng nữa thôi mà. Mỗi ngày cười chomột năm. Hôm nay cười cho tuổi 19, mai cười cho tuổi 20, rồi 21, 22..những tuổi mà Su sẽ không được trải qua… – Bốp cấm Su nhắc đến chuyện này một lần nữa… – Có sao đâu… Rồi mọi chuyện cũng sẽ kết thúc thôi mà, thời gian trôi nhanh lắm… Bốp đột nhiên nắm tay nó,kéo lại, Bốp ôm nó. – Xin Su đấy, đừng nói thế nữa, Bốp sợ…sợ lắm… Nó để yên như thế, trong vòng tay Bốp, thằng bạn nó đang runlên…Có cái gì đó rơi xuống vai nó, 1giọt, rồi 2 giọt… Bốp đang khóc ư? – Bốp ah… – Đừng nói gì cả, cũng đừng cựaquậy… – Uhm…được rồi… Chúng nó có khi sẽ đứng như thế cho đến khuya nếu trời không mưa, mưa to lắm…Phải chăng ông trời đang khóc thay cho nó? Uh, có thể lắm chứ… Dù đã cố chạy thật nhanh nhưng lúc về đến nhà thì hai đứa nó cũng đã ướt như chuột lột. – Trời ạ, 2 đứa ngốc này, sao không vào đâu mà trú,nhỡ ốm ra đấy thì làm sao? Mẹ nó vừa lau tóc chonó vừa trách. – Tại con u ạ. Con lôi Su chạy… – Con không cần nhận tội thay nó, cái sở thích quái gở là dầm mưa của nó u chả biết rõ quá ấyà… – Hì, iêu nhau thì phải thế nó mới lãng mạn mẹ ah… – Hừ…mẹ nó gằn giọng. Nó không giấu mẹ nó việc nó với Bốp giả yêu nhau…Mẹ nó không nói gì cả…Bà muốn cho nó làm những điều nó muốn làm… ————————– Đúng như mẹ nó nói, hôm sau nó ốm thật. Cảm giác mệt mỏi kéo theo những cơn đau bụng hành hạ làmnó gần như kiệt sức. Nó phải nghỉ học. Mẹ nó cũng nghỉ làm để ở nhà chăm sóc nó. Nó thấy thương mẹ nó quá. Nhìn mẹ nó tấtbật như thếnó thấy nó có lỗi… Mẹ nó!gầy đi nhiều, lo lắng cho nó quá đây mà… Cái suy nghĩ bố mẹ nó,bạn bè nó sẽ đau lòng thế nào khi nó chết làm cho nó khóchịu,nó chỉ mong mọi người luôn sống vui vẻ…Nó khóc… khóc như để bù cho 3 năm liền không khóc… Nó không biết rằng mẹ nó đã ngồi bên nó từ lúc nào. Mẹ nó ôm nó vào lòng, mẹ nó cũng khóc… – Khổ thân con tôi…con sợ lắm phải không?… Gạt nước mắt , nó nói: – Không, con không sợ…vì con biết mọi người luôn ở bên con mà mẹ… Mẹ nó khóc nấc lên…Nó không nói dối, nó không sợ chết , nhưng nó sợ mọi người phải khóc vì nó… ————————— Nó nghỉ một tuần, quay trở lại lớp. Lạ thật, sao lớp hôm nay im ắng thế, không còn tiếng cười đùa, ra vồn vã chào hỏi nó nhưmọi khi lại càng không. Nó còn nghe thấy tiếng khóc nữa… – Mọi người sao vậy? Nó hỏi Không có ai trả lời. – Có chuyện gì thế? Nó hỏi lại. Hiền chạy lại, ôm chầm lấy nó, nói trong nước mắt: – Sao chồng ngốc thế? Sao cứ chịu đựng một mình? Sao khôngđể mọi người chia sẻ? Ah, vậy là Bốp đã nói ra rồi. Cho dù là cuối cùng mọi người cũng biết thôi nhưng sao tên Bốp không giữ cho nó lâu hơn một chút nhỉ… Nó khẽ tách ra khỏi Hiền. – Ngốc quá, ướt hết áo chồng rồi đây này. Một tuần ốm khônggiặt giũ gì hết áo rồi đấy nhá, còn mỗi cái này thôi…Thôi nào…nín đi, chồng có sao đâu, chẳng phải chồng vẫnđang đứng trước mặt vợ sao? Nó quay sang mọi người: – Xin lỗi đã giấu ” nhà mình”, nhưng thật là tớ không sao đâu,tớ chẳng lo lắng, cũng không sợ hãi…vì” nhà mình” ở bên tớ mà, đúng không? đừng nói vớitớ làkhông đấy nhé. Nó vừa nói dứt câu thì Phan Anh và Chung lôi nó ra ngoài. – Tại sao lại làm thế? &