-“Vậy chúng tôi sẽ đợi câu trả lời của quý công ty, tái kiến.” – Chu phó giám đốc lên tiếng, đứng dậy giơ tay về phía Lý Tử Kỳ bắt tay.
-“Tái kiến.”
Lý Tử Kỳ tự mình đưa ba người ra khỏi công ty, ra tới cửa công ty bỗng nhiên lại lên tiếng –“Hàn trợ lý, xin hỏi tôi có thể làm phiền một chút thời gian của cô sao?”
Câu nói này làm cho Hàn Dương bỗng dưng cứng đờ, Chu phó giám đốc cùng Vệ quản lý cũng không cảm thấy kì quái cho lắm, bởi vì trong lúc họp giữa hai công ty, hai người cũng nhận thấy vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Dương, nhưng hai người chỉ nghĩ rằng tuổi trẻ gặp nhau có ấn tượng.
Im lặng trong giây lát, Hàn Dương quyết định đồng ý –“Hảo, tối nay tôi có chút thời gian rảnh.”
-“Vậy tối nay hẹn cô 19h tại Bar Angle , không gặp không về.” – Hắn mỉm cười.
Nhìn chiếc xe chở ba người biến mất khỏi tầm mắt, Lý Tử Kỳ vẫn một mình đứng đó, tâm tư trầm lặng không biết đang suy nghĩ điều gì đó.
Khi Hàn Dương đến quán bar thì đã thấy Lý Tử Kỳ ngồi chờ tại một góc, nhìn hắn một mình ngồi uống rượu, dáng vẻ rất cô đơn. Cô đơn? Tại sao nàng lại dùng từ đó để hình dung chứ, lẽ ra hắn cùng với bạn gái trước phải vui vẻ hòa hợp trong sáu năm nay, chỉ có một mình nàng cô đơn.
Hít sâu một hơi, Hàn Dương tiến vào bên cạnh Lý Tử Kỳ -“Xin chào”
Lý Tử Kỳ nâng mặt lên, nhìn thấy Hàn Dương đang đứng trước mặt, nàng so với sáu năm trước khác rất nhiều, dáng người đầy đặn hơn, khuôn mặt tinh xảo hơn, rất có mỹ nhân vị.
-“Ngồi đi.” – Hắn mở miệng nói.
Hàn Dương ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện, chăm chú nhìn mặt của hắn, ban ngày bởi vì lý do công việc nên nàng cũng không dám quan sát quá mức thất thố, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy hắn còn tuấn mỹ hơn ban ngày, lại còn có thêm một loại mị lực khiến cho các cô gái muốn đến gần.
-“Cô muốn uống gì?”
Chương 34
Có lẽ nàng quan sát quá mức chăm chú, bỗng nhiên nghe thấy hắn mở miệng liền cảm thấy có chút ngại ngùng, khuôn mặt thoáng chút đỏ bừng –“Cho tôi một ly Hồng Nương là được rồi.”
Hắn gật đầu, sau đó gọi phục vụ yêu cầu.
-“Lâu không gặp, mấy năm nay cô vẫn khỏe chứ?” – Lý Tử Kỳ vẫn là người mở miệng trước.
-“Mấy năm nay tôi vẫn rất khỏe, còn anh? Anh cùng bạn gái vẫn vui vẻ chứ?” – Khi mở miệng hỏi câu này, Hàn Dương cảm thấy lòng mình như dâng lên một dòng chua xót.
Lý Tử Kỳ nhướng mày –“Tôi vẫn khỏe, nhưng mà tai sao cô lại cho rằng tôi có bạn gái và chúng tôi đang rất vui vẻ?”
-“Bởi vì…” nàng xúc động suýt nữa thì nói ra –“Không có gì, tôi nghĩ đã lâu như vậy anh hẳn là đã có bạn gái, nên thuận miệng hỏi thôi.”
Thuận miệng hỏi thôi? Một lý do hết sức kì quái, ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn cười.
-“Ra là vậy, cô đoán đúng rồi, chúng tôi vẫn rất vui vẻ, chỉ là tháng này cô ấy có việc đi sang nước ngoài, nên không có ở đây.” –Sau khi nói câu này, hắn chăm chú nhìn từng biểu hiện của nàng như là muốn tìm kiếm gì đó.
Nghe xong hắn nói,ngực Hàn Dương cảm thấy nhói đau, hóa ra hắn và người yêu cũ vẫn còn bên nhau, chỉ có mình nàng si tình, xem ra nàng lựa chọn ra đi để cho hai người bên nhau là đúng. Nàng chua xót mỉm cười –“Chúc mừng anh.”
Nhìn thấy nàng không những không có tức giận hay đau khổ gì, trong lòng hắn không khỏi tức giận. Tại sao khi nghe hắn nói có người yêu khác nàng không những không đau khổ lại còn mỉm cười chúc mừng hắn, chẳng lẽ nàng không còn yêu hắn nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn cố chấp chờ đợi? –“Tại sao chúc mừng?” – giọng nói lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy có chút kinh hoảng.
-“Bởi vì anh và người yêu cùng một chỗ hạnh phúc.”
-“Chẳng lẽ cô vẫn không có người yêu sao?” – Khi hỏi câu này, hắn có chút chờ mong rằng nàng nói không, như vậy chứng tỏ hắn vẫn có thể vãn hồi mọi chuyện.
Nàng chột dạ nhìn hắn –“Tôi tất nhiên là có, tôi rất yêu anh ấy.” người ấy đang ngồi trước mặt tôi. Trong lòng nàng bồi thêm một câu.
-“Thật sao? Hai người khi nào thì bắt đầu? Tại sao mấy năm nay tôi không thể liên lạc với cô?” trong giọng nói mang nồng đậm mùi dấm chua. Quả nhiên, nàng đã yêu người khác mà quên đi hắn.
-“chúng ta có thể không bàn về vấn đề này được không?” nàng lên tiếng đề nghị.
-“Vậy mấy năm nay cô đã ở đâu? Làm gì?”
Nàng mỉm cười, nhấp một chút rượu sau đó từ từ kể lại cho hắn một số việc nàng trải qua trong sáu năm qua, đương nhiên đó chỉ là những việc bình thường, không liên quan gì đến tình cảm của nàng.
-“Tôi nghĩ tôi muốn hỏi anh về dự án giữa hai công ty. Như tôi được biết, hiện nay anh là tổng giám đốc, nhưng trên thực tế ba anh đã giao cho anh toàn bộ quyền lực, với quyền lực của một tổng tài, anh hẳn là có thể đồng ý hợp tác mà không cần mở cuộc họp công ty.” Nàng đề nghị chuyển đề tài.
Hắn không khỏi thầm khen ngợi sự thông minh của nàng, hắn tất nhiên có thể không cần hỏi ý kiến ai mà trực tiếp đồng ý hợp tác, chẳng qua như vậy nàng sẽ rất ít xuất hiện trước mắt hắn, hắn nghĩ hắn nên dùng cuộc hợp tác này để nối lại tình cảm giữa hắn và nàng.
-“Qủa thật tôi có thể trực tiếp đồng ý hợp tác ngay, chẳng qua….” Hắn cố ý ngừng lại nhìn nàng một chút.
-“Chẳng qua cái gì?”
-“Chẳng qua tôi nghĩ giữa hai chúng ta cần bàn một số chuyện trước khi bàn chuyện làm ăn.”
Nói xong, hắn khuynh thân về phía trước, không cho nàng kịp hiểu ra chuyện gì đã dùng tay đặt sau gáy nàng kéo nàng lại gần và áp lấy đôi môi hoa đào của Hàn Dương.
Sự việc xảy ra bất ngờ, Hàn Dương ngây ngốc trong chốc lát, sau đó ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì hoảng hốt vội vàng đẩy hắn ra. Nhưng sức lực của hai người quá chênh lệch, nàng làm vậy chỉ làm cho hắn càng thêm nhiệt tình hôn nàng, chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn khiêu khích hàm răng của nàng, buộc nó phải mở ra sau đó chui vào trong khoang miệng nàng dây giưa quấn quýt lấy lưỡi của nàng.
Nụ hôn này làm cho Hàn Dương mất hết khí lực, chỉ có thể tùy ý hắn hôn đủ rồi buông ra. Sau một thời gian thật dài, hắn mới không tình nguyện buông ra, trong miệng của nàng vẫn còn lưu lại hương vị của hẠcùng với một chút vị rượu.
Hàn Dương được thả tự do, vội vàng hô hấp lấy lại bình tĩnh, lúc này nàng đẩy hắn ra, khiếp sợ nhìn hắn. Tại sao hắn lại hôn nàng? Không phải hắn có người yêu rồi sao, chẳng lẽ người yêu hắn không có ở đây nên hắn lại lấy nàng làm vật thay thế như năm đó? Nghĩ đến đây làm cho Hàn Dương không khỏi tức giận –“Anh làm gì vậy?”
-“Làm gì không phải cô đã rõ sao? Hay là cô vẫn chưa hiểu, tôi rất sẵn lòng làm lại một lần cho cô hiểu.” – Hắn cợt nhả nhìn nàng.
“Ba” một thanh âm thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Tử Kỳ xuất hiện một dấu tay –“Anh hơi quá đáng” nói xong, Hàn Dương đứng dậy xoay người bỏ đi.
Hắn không phải là người