Đột nhiên có tiếng người gọi từ xa.
-“ Hàn Dương, Hàn Dương” – âm thanh của một người con trai vang lên.
Hàn Dương ngẩng đầu lên thầy Hạo Trung đang i đến bên mình, mấy năm nay Hạo Trung càng trở nên tuấn tú, vóc dáng có phần của người châu Mỹ nên hắn rất cao to, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ châu Á. Đây là mẫu người con gái rất thích, đẹp trai, giàu có, phong nhã, lịch sự, chỉ tiếc rằng Hàn Dương không thể yêu Hạo Trung, vì năm năm qua nàng vẫn chưa bao giờ quên hình bóng của một người. Mặc dù nàng biết Hạo Trung có ý với mình, trong mấy năm qua lại không ngừng cô gắng lấy lòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận, chỉ có thể làm bạn.
Hạo Trung đi đến, ngồi bên cạnh Hàn Dương –“ Đang đọc cái gì vậy”- sau đó nở một nụ cười rất tươi.
Hàn Dương cũng mỉm cười giơ lên cuốn sách –“ Kinh tế vi mô”
Hàn Dương và Hạo Trung cùng học chuyên ngành kinh tế, bởi vì hai người sau này sẽ phải kế thừa công ty của ba mình, vì thế hai người trong những năm qua không ngừng cô gắng trau dồi kiến thức. Hàn Dương cũng đã trở thành một người rất thân của gia đình Hạo Trung, vì trong thời gian ở Mỹ, Hàn Dương cũng thường xuyên qua nhà Hạo Trung chơi.
-“ Sắp tốt nghiệp rồi, Hàn Dương có dự định gì?”
-“ Về nước và giúp đỡ ba trong công việc”- Hàn Dương trả lời rất ngắn gọn.
-“ Haizz, vậy sao, mình mong thời gian ngừng trôi, để Hàn Dương không thể quay về Đài Loan” – Hạo Trung nửa đùa nửa thật nói.
Hàn Dương mỉm cười –“ Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, mình cũng vậy”
Sau nhiều năm sống tại đất Mỹ, Hàn Dương đã trưởng thành rất nhiều. Nàng không còn vẻ ngây thơ, mà đã trở thành một thiếu nữ thành thục, vẫn mang đậm nét Á Đông.
-“ Không nhắc tới chia ly nữa, ba mẹ mình vừa gọi điện đến, nói mời cậu đến nhà dùng bữa tối, hôm nay cậu rảnh chứ” – Hạo Trung đề nghị.
Hàn Dương đồng ý, vì vậy hai người bắt đầu trở về nhà Hạo Trung.
Nhà Hạo Trung là một căn biệt thự rất rộng lớn tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố. Xung quanh được bao phủ bởi đủ loại cây cảnh, các cây cảnh này là do mẹ Hạo Trung trong lúc rảnh rỗi nên trồng và chăm sóc.
Vì mẹ của Hạo Trung là người Đài Loan nên khi Hàn Dương đến lần đầu đã rất vui, vì lâu lắm rồi bà không có gặp đồng hương, nên hai người trò chuyện rất vui vẻ. Còn ba của Hạo Trung, có tên tiếng Trung là Trần Vu Kỷ cũng là một người rất vui tính, khi Hàn Dương trò chuyện với ông luôn cười không ngớt.
Bữa tối qua đi, Hàn Dương được Hạo Trung đưa về, Hàn Dương trọ tại kí túc xá của trường. Ban đầu ba của Hàn Dương đề nghị nàng chuyển ra ngoài sống cho thoải mái, nhưng nàng từ chối với lỳ do sống trong kí túc xá thuận tiện đi lại, dễ dàng cho việc học tập, và an ninh hơn ở bên ngoài, vì thế ông Hàn Phong cũng không có ý kiến gì.
Thời gian thấm thot trôi đi, đã đến ngày Hàn Dương trở về Đài Loan, hôm nay trên phi trường nàng được gia đình Hạo Trung tiễn. Mẹ Hạo Trung ôm Hàn Dương, không nỡ để nàng rời đi, bà thật mong con trai của mình có thể lấy Hàn Dương làm vợ, chỉ tiếc hắn quá kém cỏi, không lấy được lòng của nàng. Điều này thật là oan uổng cho Hạo Trung.
Rời đi vòng tay của mẹ Hạo Trung, Hàn Dương tiến vào nơi làm thủ tục xuất cảnh, đi lên máy bay trở về quê hương nơi có người ba đáng kính và một nửa trái tim của nàng. Không biết sau nhiều năm xa cách hắn thay đổi như thế nào? Có còn là một tên lông bông suốt ngày đánh nhau nữa không? Không biết hắn và Thu Mai bây giờ ra sao?
Chương 31
Vừa ra tới phi trường, từ đằng xa Hàn Dương đã nhìn thấy ông Hàn Phong, nàng cảm động và vui mừng sau nhiều ngày xa cách. Bởi vì từ trước tới nay chỉ có hai cha con nàng sống nương tựa vào nhau, nên nàng chưa bao giờ đi xa cha mình một thời gian dài như vậy. Lần này nàng trở về, nhìn thấy cha mình đã già đi nhiều, không còn được anh tuấn tiêu sái như trước nữa.
Hàn Dương kéo vali chạy về phía cha mình – “ba…”
Ông Hàn Phong đang đưa mắt tìm thân ảnh của cô con gái nhỏ của mình trong hàng nghìn người thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, rốt cuộc ông cũng nhìn thấy cô con gái cưng của mình.
Hàn Dương chạy lại ôm lấy ông Hàn Phong vừa khóc vừa nói – “ Ba, con nhớ ba lắm.”
Ông Hàn Phong cũng cảm động –“ Ba cũng rất nhớ Tiểu Dương của ba, chúng ta về nhà rồi nói chuyện sau nhé. Con gái của ba lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè giống con nít quá”- ông vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt cho Hàn Dương.
-“ Vâng, con mãi mãi muốn làm cô con gái bé bỏng của ba để được ba cưng chiều thôi”.
-“Chúng ta về thôi” – ông Hàn Phong vừa nói vừa gọi tài xế đưa hành lý của Hàn Dương lên xe trở về nhà.
Trên đường về nhà Hàn Dương vừa ôm lấy cánh tay của ông Hàn Phong vừa ríu rít kể về cuộc sống bên Mỹ của mình.
Nàng kể về những con đường đầy tuyết vào mùa đông, những con người nhiều màu da, và cuộc sống trong kí túc xá của nàng với những người bạn đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Đặc biệt nàng kể về gia đình của Hạo Trung, Hàn Dương kể rất hăng say, ông Hàn Phong ngồi một bên lắng nghe và mỉm cười.
Ông cảm thấy lần rời xa này quả không uổng phí, ít ra nó đã làm cho Hàn Dương mở mang thêm nhiều kiến thức và trải nghiệm được cuộc sống độc lập, mặc dù ông thấy con gái của mình vẫn mang vẻ ngây thơ, nhưng trong thâm tâm ông biết nàng đã trưởng thành rất nhiều, đã biết tự suy nghĩ và lựa chọn con đường sau này cho mình.
Hai cha con đang ngồi ăn bữa tối, Hàn Dương vẫn đang không ngừng kể chuyện cho ba mình nghe thì ông Hàn Phong hỏi – “ Tiểu Dương, vậy con về nước rồi sau này tính làm gì? Con sẽ giúp ba quản lý công ty chứ?”
Hàn Dương suy nghĩ một chút –“ Vâng, con sẽ cố gắng học hỏi tiếp để phụ giúp ba quản lý công ty, nhưng hiện tại con mới về nước nên con muốn ba sắp xếp cho con làm trợ lý tổng tài, con sẽ làm việc này một thời gian, khi nào tích lũy đủ kinh nghiệm con sẽ dần dần đảm đương chức nghiệp lớn hơn giúp ba.”
-“ Nhưng mà ba này, con gái ba vừa mới về tới nhà, sao ba đã bắt con lo việc làm rồi, con muốn đi chơi một thời gian được không ba.” – Hàn Dương nũng nịu nói.
Ông Hàn Phong cũng cảm thấy mình hơi nóng vội, dù sao chính ông làm việc độc lập thời gian đã rất lâu, chờ con mình thêm một thời gian ngắn nữa cũng không thành vấn đề, vì vậy ông đồng ý –“ Được rồi, vậy tháng sau con hãy đến công ty làm trợ lý cho ba”.
-“ Ba là nhất, con yêu ba nhất”- Hàn Dương phấn khích chạy đến ôm lấy ông Hàn Phong rồi hôn một cái lên má ba của mình.
-“ Thôi được rồi, ba cũng yêu Tiểu Dương của ba nhất, ngồi xuống ăn cơm đi nào”.
-“ Vâng” – Hàn Dương trả lời rồi ngồi xuống ăn cơm.
Hai cha con ngồi ăn cơm trong niền vui đoàn tụ, mãi cho đến khi trời đã chuyển khuya, Hàn Dương vẫn không chịu đi ngủ, ông Hàn Phong đành phải nói ngày mai ông sẽ ở nhà cho Hàn Dương tiếp tục kể về cuộc sống bên kia nàng mới chịu đi ngủ.
Lên lại căn phòng của mình, Hàn Dương mới cảm thấy được rằng mình đúng là đ