Tôi với thằng A ôm bụng cười:
- Mày nhọ vãi ra, thôi vào bảo bố Giao cho mượn kim chỉ mà khâu…
- Ờm che cho tao…
Mấy thằng vừa đi vừa che che, làm cho mấy em lớp 11 học thể dục cứ mím môi cười mà chả ra tiếng, chúng nó cứ khúc khích.
Cuối cùng, tôi hẹn sao đỏ xuống dưới căng tin trường, cái bàn nhìn ra sân bóng, tôi gửi chiếc bánh ở chỗ cô bán hàng.
Hắn ngồi xuống, như thường lệ, gọi một cốc trà sữa. Bọn thằng A cũng ở đây, chúng nó cũng ngồi như không có chuyện gì xảy ra…
Khoảnh khắc quyết định đã tới, tôi bê bánh từ trong quầy hàng ra, đặt trước mặt hắn…
- Một món quà nho nhỏ mà ck với mọi người làm cho vk, chúc vk lên đường may mắn…
Hắn xúc động, tay che miệng, mắt rưng rưng…
Bất chợt hắn quàng tay qua cổ tôi, hắn thơm lên má tôi:
- Yêu ck nhất nhất…
Chúng tôi bắt đầu ngồi tán gẫu, vừa ăn bánh, không quên mang sang bàn bên cạnh mời mọi người, một lúc thì thằng T xuống, cùng với cái H:
- H xuống khâu quần cho T đấy à.
- Quên đi nhé, đây mà phải thế à…
Tiếng cười cứ vang mãi, vang mãi…
Chiều hôm đó, chúng tôi lại ra bờ sông, con sông vẫn lặng lẽ trôi, nhẹ nhàng…
- Mai vk phải đi rồi ck ạ, nhớ Vn, nhớ ck iu lắm..
- Ck cũng nhớ vk chứ… tôi siết chặt tay hắn…
- Thôi nào, hè vk lại về cơ mà…
- Một cô gái nga, mái tóc màu hạt dẻ, ngón tay đan trên những sợi dây đàn… tôi đọc bài thơ đó…
- Thích thế à, lúc nào vợ về, sẽ có tóc màu hạt dẻ… (giờ hắn tóc mà hạt giử thật)
8h sáng- Sân bay nội bài…
Một lần nữa, tôi lại tiễn hắn ở sân bay… Hắn cầm trên tay con bò mà tôi mua tặng hắn.. còn tôi quàng chiếc khăn là hắn tặng tôi, vẫn vậy, tôi quý trọng nó như thế nào chắc mọi người cũng hiểu…
- Thôi nào vk, lại khóc nhè rồi, xấu thế..
- Vk muốn ở nhà cơ… hắn khóc nức lên. gục vào tôi. Tôi ôm hắn vào lòng..
- Sao lại thế
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹8910›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
được, vì tương lai mà, cố lên vk, ck luôn ủng hộ, luôn bên vk mà..
- Ck ở nhà may mắn nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe, mà cẩn thận chuyện xe cộ đấy…
- Ck biết rồi, gớm, cứ như là trẻ con không bằng ý, hì hì… chán vk lắm cơ
Hắn lau nước mắt, lại cười…
- Cấm không được theo cô nào biết chưa.
Tôi làm động tác theo các chú bộ đội, đứng nghiêm giơ tay…
- Rõ, thưa thủ trưởng.
- Binh bét P, quay một vòng…
Tôi quay một vòng diễn trò cho hắn xem, hắn cười… nụ cười hồn nhiên, vô tư.
- Thôi vk phải đi rồi, tới giờ rồi. con heo hồng sẽ không phải cô đơn nữa, nó có con bò này làm bạn rồi, ck cũng thế, xa vk, nhưng chúng mình mãi nhớ nhau ck nhỉ…
Tôi chỉ ừ, rồi bóng hắn một lần nữa nhỏ lại, nhỏ lại…
Sao đỏ, hẹn em ngày trở về Việt Nam.
Chap 24: Em luôn bên Anh…
1 tuần sau khi sao đỏ bay…….
Lớp 12, lớp cuối cấp, nhiều kỉ niệm, chúng tôi bắt đầu cắm đầu vào ôn tập cho 2 kì thi là thi tốt nghiệp và thi đại học. Công việc học tập cũng vì thế mà chiếm hết thời gian của tôi và sao đỏ, chúng tôi ít gặp nhau trên mạng hơn. Một phần là vì tôi đi học them kín cả tuần, chỉ rảnh thứ 7, chủ nhật, mà ngồi máy một chút là đã bị nhắc đi học bài rồi… cũng không thể suốt ngày nhắn tin hay gọi điện được, với chúng tôi, đó là việc vô cùng xa xỉ, nên thỉnh thoảng, mới có tin nhắn của sao đỏ cho tôi hoặc ngược lại…..
Tôi không sợ xa mặt cách lòng, tình cảm tôi giành cho sao đỏ còn nhiều lắm.. nhưng một vấn đề còn làm tôi đau đầu hơn trước, đó là cô bạn lớp trưởng.
Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ một cách rõ rang hơn, và nếu tôi nói không hề có một chút cảm giác gì, có lẽ điều đó là hoàn toàn giả dối.. một bên là người yêu đi xa, để lại trong tôi một sự hụt hẫng về tinh thần, về cả thói quen… tôi lại trở về cái cảnh cô đơn hờ đúng nghĩa, còn 2 thằng bạn thân, đều có người yêu, nhìn những lúc bọn nó vi vu cùng người yêu, tôi cảm thấy buồn man mác. Mặt ngoài tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bên trong, thực sự là một cuộc giằng xé nội tâm vô cùng kinh khủng của tôi. Có nhiều lúc, tôi đã có những ý nghĩ điên rồ là: yêu nhỏ lớp trưởng, bao giờ sao đỏ về thì chia tay… nhưng tôi nhanh chóng gạt đi những cái suy nghĩ vớ vẩn đó, với tôi, mang tình yêu ra đùa giỡn là điều tôi không thể chấp nhận được.
- Chiều nay học xong đi ăn nhé.
- Uk, cũng được.
Lại là lời mời của nhỏ lớp trưởng, từ chối mãi đâu phải là cách, tôi thấy khó, nhỏ cứ mời mãi, không đi thì cho là kiêu, mà đi thì… tôi sợ có sự hiểu nhầm, dạo này tôi thấy tôi than với nhỏ lớp trưởng nhiều hơn, và cái K, bạn của sao đỏ, cũng đã bắt đầu để ý. Thực tình, có ai hiểu được cho tôi….
Bẵng đi một thời gian, năm cuối cấp, thời gian trôi nhanh hơn, nhanh lắm, vù cái đã hết 1 tuần. Thứ 7, tôi quyết định ol, chờ sao đỏ, chờ nick hắn sang. Với một con nghiện, không gì khổ hơn là có thuốc mà chỉ nhìn chứ không thể chích…. Tôi nằm trong hoàn cảnh đó, có người yêu, nhưng không thể gặp…
Nick hắn sáng, 2 đứa cùng buzz một lúc..
- Vk à, khỏe không.
- Uk, cảm ơn, tớ khỏe.
- Ơ, sao lại xưng hô kì lạ thế, không thích gọi vk ck nữa à, thế để ck chuyển sang biệt danh mới nhé, gấu chẳng hạn.
- Không, tớ không muốn thế, tớ có chuyện muốn nói với P, chờ mấy hôm rồi, nghĩ là thứ 7 thì P rảnh và có thể ol một chút.
Tôi bắt đầu cảm thấy một dự cảm không ổn, cách nói chuyện quá lạnh lung, so với những gì tôi biết về sao đỏ trước đây, chưa bao giờ hắn tỏ ra nghiêm túc như vậy. Tôi cũng không đùa cợt nữa:
- V có chuyện gì.
- V muốn nói về chuyện của hai chúng mình.
- Chuyện chúng mình làm sao, P thấy nó vẫn tốt mà..
- V đã suy nghĩ rất nhiều, quãng thời gian 7 năm thực sự quá dài, người ta nói, xa mặt cách lòng, chúng mình không thể như xưa được, P ạ.
- Tại sao, P làm sai điều gì ư.
- Không, P không sai gì cả, lỗi ở V, V đã để cho P chờ đợi, V không có quyền bắt một người phải chờ đợi V trong một khoảng thời gian dài như thế. P hoàn toàn có thể tìm cho mình một người con gái tốt hơn V mà, hãy luôn sống hạnh phúc, mình vẫn là bạn, có sao đâu.
Tôi không hiểu cái gì hết, tôi không tin những gì mà V viết, những chữ trên màn hình kia, nó không hề có thật, nhưng rồi tôi trấn tĩnh, hắn vẫn để một cái mặt vui vẻ, mà tôi cảm thấy trong tình huống này, chả ai có thể vui được cả. Lúc chia tay, hắn nói luôn bên nhau, tại sao vậy.
- Tớ không thể chấp nhận được chuyện này, V ạ.
- Tớ cũng nghĩ là chúng mình khó có thể chấp nhận chuyện này luôn được, nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả thôi P. Rất nhanh, P sẽ lại có tình yêu mới, sẽ có người luôn bên P, chăm sóc cho P và nghe tất cả những điều P tâm sự…
- Không, P không muốn a