- Cái gì đấy..
- Vk đã bảo, phải cẩn thận cơ mà, có hạn về giao thông mà bất cẩn thế à.
Tôi bật wc lên, là hắn, khuôn mặt ấy, tựa hồ tôi không thể quên.
- Sao lại bị nặng thế kia…. Hắn khóc…
- Tớ bị nhẹ thôi mà.
- Lại tớ nữa, ck không cần vk nữa chứ gì…
- Tại sao lúc trước, vk lại làm thế…
- Tại vk nghĩ rằng, thời gian mình xa nhau quá dài, cái K bảo ck có người yêu mới rồi, vk không muốn níu giữ làm gì nữa. Nhưng sau đó, vk mới biết, mình đã nhầm, A đã nói hết cho vk biết, về quan hệ của ck với cô lớp trưởng, mới đầu vk không tin, nhưng sau đó, cái K cũng đã xác nhận, nó đã nhầm lẫn…
- Tại sao, vk không nói cho ck..
- Vk không đủ can đảm, và cái K cũng thế… nhưng sau khi biết tin, ck bị tai nạn, vk chỉ muốn chạy ngay về bên ck, muốn ôm ck thật chặt thôi… hắn càng khóc to.
- Thôi nào, ck có làm sao đâu, rạn xương thôi, nhưng mà tai nạn cũng hay nhỉ..
- Hay cái gì mà hay.
- Vì nó, mà ck mới biết, chúng mình quan trọng với nhau như thế nào. Đừng khóc nữa, cười lên nào, vk khóc nhìn xấu mù à..
- Dám chê vk xấu à, thôi, không khóc nữa… hắn lại cười.
Sau đó, hắn bắt đầu bón cho tôi, đủ mọi loại thức ăn mà hắn có, tất nhiên là chỉ giơ ra, rồi cho vào mồm hắn, nhai ngấu nghiến.. tình yêu là như thế, có gian nan, có thử thách, không phải chỉ toàn màu hồng, đơn giản là có thể có thời gian hai đứa chia li, hai đứa hiêu nhầm về nhau, nhưng thời gian sẽ chứng minh, người ấy, quan trọng với mình như thế nào…
- Em mãi yêu Anh, chồng ngốc…
Câu nói cuối cùng trước khi hắn đi nấu cơm, còn tôi, ngồi cười một mình chứ biết làm sao, rồi sẽ có lúc, chúng tôi lại nắm tay nhau thật chặt, nhưng không phải bây giờ, điều đó, sẽ tới. Thời gian ư, khoảng cách ư, tất cả chỉ làm cho tình yêu chúng tôi thêm bền chặt thôi……
Chap 25: Điều giản dị..
Sau cái cuộc bày tỏ tình cảm đầy xúc động của sao đỏ, tôi hiểu hơn, à không, nói đúng ra, chúng tôi hiểu hơn về tình cảm của hai đứa, tình cảm đặc biệt, chúng tôi không thể ở bên nhau, không thể động tí là hẹn hò, tôi có thể trở về cái cảm giác… có người yêu mà nhìn chúng nó đi chơi với bạn gái vẫn thấy them. Nhưng đó là cảm giác, là quá khứ rồi, giờ tôi vẫn tin tưởng, ở bên phương trời xa, tôi luôn có một trái tim, đang hướng về mình.
Tháng 9, tôi nhập trường, theo học chuyên ngành CNTT, tôi được sắm riêng một em lap, mà sau này gọi đùa là vk 2… (nhiều khi hắn ghen với cả lap của em) tiện cho việc học, và tiện cho việc ol nói chuyện với hắn. Cách nhau 2 múi giờ… Việt Nam là 8h, thì ở hắn mới gần 6h, thế nên, tôi cứ ăn măm xong là lên ol, thấy hắn hì hục nấu nướng.. kể cũng vui, cứ bê đĩa cơm ra wc, vừa ăn vừa bón bón..
Gian nan mới thử thách, sao đỏ của tôi giờ không chỉ biết sào mỗi bắp cải, hắn biết chế biến thêm nhiều món mới, ví như món cánh gà rán như hôm nay…
- CK ơi, 4 cái cánh gà, cho gia vị sao cho vừa..
- Theo google và kinh nghiệm của các bà nội trợ, thì cánh gà rửa sạch nhé, ướp muối tinh cho nó bớt nhớt, sau đó cho hạt tiêu, bột nêm, một ít gia vị. Bột mì đập trứng vào, không thì mua bột chiên xù, tẩm vào, rồi rán thôi…
- Thế hả, cũng dễ, để vk ra đặt bếp cái đã, mà choc k xem cái này…
Hắn quay máy ra, chạy lon ton ra chỗ bếp, bắt đầu rán cánh gà.. món này ngày xưa ở nhà, chúng tôi hay cùng đi ăn, hắn bảo sau này hắn về nước, nhất định sẽ rán cánh gà cho tôi, đỡ phải ra quán.. Tôi nhìn thấy, một ngôi nhà nhỏ xinh xinh bằng bìa các – tông, bên trong có con heo hồng với con bò sữa mà tôi mua cho hắn, trong 2 lần chia li…. Bất giác, tôi nhìn lại, kệ sách của tôi, cũng có một con maruska với 1 con lật đật gỗ.. Hắn bảo với tôi, chúng mình xa cách, nhiều khi gặp khó khan, vk không thể ở bên ck để an ủi được, ck cầm lấy con lật đật này, học tập nó, cho dù có vứt nó như thế nào, có lăn nó ra sao, nó vẫn biết tự đứng dậy, vẫn cười tươi đây này…..
- Rán xong rồi ck ạ, gớm, bắn bao nhiêu dầu ăn vào người, đau quá…
- Phù Phù, đỡ đau hơn chưa nào, tôi làm bộ thổi thổi vào cái màn hình
- Uk, đỡ hơn nhiều lắm rồi. Mà ck nhập trường chưa…
- Ck vào trường rồi, chán lắm..
- Sao mà chán, tưởng CNTT là ngành ck yêu thích cơ mà.
- Biết là vậy, cơ mà vẫn chán…
- Chả hiểu gì cả..
- 300 đứa con trai, có 13 đứa con gái, mỗi lớp tiêu chuẩn một bé, vậy là ck phải tranh nhau với 24 thằng trong lớp cơ à…
- Không tranh được thì đừng cố ck ạ, già rồi…. =) )
- Phải cố chứ, làm bà vk ba nữa, phải như là vi tiểu bảo ý..
- Sao tham lam thế, mà vk là cả, ai là vk 2..
- Vk 2 là 1 em người nước ngoài, tên là dell inspiron.
- Ơ, cô ý nước nào mà lạ thế, ck quen khi nào…
- Nước mĩ, nhưng mà được sinh ra ở trung quốc, giờ sang việt nam..
- Ơ, thế là hang tàu à, không bền lắm đâu… laptop chứ giè, hôm nào về nước nhớ làm bữa nhé….
- Biết khi nào mới về…..
- Hè thì vk về mà, có sao đâu, lại chuẩn bị khóc nhè… xấu..
- Chết rồi, cháy cánh gà rồi…..
Mải chat, hắn chả để ý gì món cánh gà đang rán trên bếp, hậu quả là 4 cái cánh gà chỉ ăn được phần bên trên, còn bên dưới với dầu ăn thì đen xì hết cả…
Hàng ngày, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau như thế, những câu truyện thường nhật, truyện gia đình, truyện tình cảm, nào là thằng A sao rồi, thằng T có yêu cái H nữa không…. Những câu truyện nhỏ kết nối 2 trái tim đang xa…
Thằng T quả thực sướng, chả bù cho tôi với thằng A, 2 thằng dân kĩ thuật, trường ít con gái, thằng T học cao đẳng y, toàn các em xinh tươi, cả lớp có 3 thằng con trai, 1 thằng ái, là còn 2… nó vào lớp, được bọn con gái chiều lắm, nhiều em để ý, cơ mà, nó vẫn chung thủy với cái H, sau một lần, bị tấn công ghê quá, nó làm cái móc chìa khóa có chữ H, làm bọn con gái lớp nó biết mà tự lui..
- Mẹ, sướng như chó, chả bù cho bọn tao, lớp có 1 mống con gái..
- Lớp tao có 3 em.
- Sướng cái đéo gì, khổ bỏ mẹ, các em thi nhau tranh giành, mà có thích, bố giới thiệu cho vài em.
- Ờ, thế còn nghe được, lộc bất tận hưởng…
- P, mày định chờ cái V thật đấy à, tao thấy đéo ổn lắm đâu…
- Chờ chứ, tao tin là tao chờ được, tao sẽ chờ tới bao giờ, V không còn yêu tao nữa.. còn tao, chắc chắn tình cảm sẽ không bao giờ hết..
- Đm, mày điên vãi, xa mặt cách lòng..
- Các cụ ngày xưa bảo thế, nhưng giờ có internet, xa đéo đâu…
- Thôi kệ nó đi mày..
Thằng T vẫn luôn lo cho tôi về chuyện tôi với sao đỏ, thằng A thì thường không nói gì, chỉ lặng im thôi. Nói chung là giờ đây, có gì buồn, vui, tôi đều chia sẻ với 2 thằng bệnh này hết. Chúng nó là những người bạn thân nhất của tôi..
Một tháng tới, tôi không được gặp sao đỏ, tôi phải lên đường đi học quân sự….
-
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹91011›
ThichDocTruyen.Yn.Lt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || ['>