Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online (xem 1745)

Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online

tượng chút chút”.


“Chút chút là cỡ nào?”.


“Có gặp qua vào lần trong trường, còn có lần trong tiệc khiêu vũ cuối khóa”. Ngập ngừng, anh bổ sung. “Em rất bắt mắt”.


Wow, đúng nha! Sao cô chẳng có ấn tượng gì?


“Những lời này thật không thành ý”. Cô rầu rĩ nói. Nhân vật hoàng kim lóng lánh của trường nói mình “bắt mắt”, có phải đang chứa 10 phần châm chọc?


Mặc kệ, cứ hưởng thụ là được.


Đưa cô về lại kí túc xá, cô không hiểu chuyện gì xảy ra đột nhiên gọi to. “Nhậm Mục Vũ!”.


“Ừ?”.


“Sáng sớm ngày mai, đi xem mặt trời mọc với tôi, được không?”. Lấy cớ giỏi lắm, ngay đến cả cô cũng muốn phỉ nhổ chính mình.


Có trời mới biết, tám trăm năm rồi cô chưa từng thấy mặt trời nó mọc thế nào, buổi sáng không phải đi học, bình thường cô phải nướng tới cháy mông mới dậy ra ngoài kiếm đồ ăn.


Anh trầm ngâm một chút, không hiểu là khó xử hay đang vận công phu cự tuyệt ra mặt, chỉ nghe anh nói sau đó. “Sợ không được, buổi sáng có ca mổ, tôi phải tới, chắc là không kịp”.


“Cái đó, mặt trời lặn cũng rất đẹp, tôi vẫn mong…”.


“Lần khác, được không? Ngày mai tôi thật sự rất bận, không dứt ra được”. Anh nói ngại ngùng.


Nói gì thêm nữa, chẳng lẽ rủ đi ngắm cảnh đêm. Da mặt cô không đủ dày, chịu không nổi hết lời từ chối này đến lời từ chối khác đâu.


Thật rõ ràng, không phải sao?


Anh ta từ chối mình.


Không cần nói rõ, cô cũng không phải loại ngu ngốc, tất nhiên nghe ra ý ám chỉ trong đó.


Tình cảm vừa mới nảy mầm đã bị nhổ tận gốc, cô khổ sở mất ngủ cả đêm.


Ngày hôm sau, cô hạ quyết tâm, mai táng phần tình cảm non dại không được hoan nghênh này, khi đi bệnh viện cũng cố ý tránh thời gian làm việc của anh, giảm bớt cơ hội chạm mặt, miễn cho vừa thấy anh lại suy nghĩ kì quặc, trong tâm bất chính.


Bạn cùng phòng của cô vốn ái mộ Nhậm Mục Vũ, xuất viện xong lại càng mê mẩn anh, suốt ngày Nhậm Mục Vũ này, Nhậm Mục Vũ nọ, nói anh nào là chăm sóc cẩn thận bao nhiêu, tính tình ôn hòa bao nhiêu, kiên nhẫn với bệnh nhân bao nhiêu, còn đáng yêu cực kì…


Nhìn đi, quả nhiên anh ta tốt với hết thảy mọi người, là cô suy nghĩ quá nhiều mới có thể ngu ngốc nghĩ rằng cô đặc biệt hơn người.


Tự mình đa tình, đáng đời!



Nhưng mà người khi đã xui xẻo rồi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!


Cô xác minh lại câu nói này lần nữa.


Gần đây thời tiết không ổn định, cô bị cảm nhẹ, cứ tưởng cảm xoàng không đáng lo, chờ nó tự khỏi, cơ thể cô từ bé đến lớn chiêu này luôn hữu hiệu.


Nhưng cô không hiểu được, hệ miễn dịch của cơ thể cũng bị ảnh hưởng, cảm xoàng kéo dài thành buồn ngủ, nước mũi chảy ròng ròng, cộng thêm sốt cao, tắt tiếng, mắt mở không lên, đành phải nhận mệnh đi gặp bác sĩ.


Ban đầu tính chỉ đến phòng khám gần nhà khám sơ rồi mua thuốc, không nghĩ tới vừa qua đường, tên chết tiệt lái xe bỏ mắt ở nhà kia không cứ nhằm hướng mình mà chạy, hại cô vì tránh hắn ta mà ngã dúi dụi, đen đủi – cô, bị, trật, chân!


Năm nay nhất định là cô phạm trúng thái tuế, số mới đen kìn kịt như vậy.


Hay rồi, đi không được.


Thuận tay bắt taxi, vì tiết kiệm tiền đành phải tới bệnh viện gần nhà nhất, mà tới đó thì, khả năng đụng phải Nhậm Mục Vũ cực kì cao.


Cô đã cố gắng lắm để không chạm mặt anh, mà có chạm cũng không phải trong tình huống này, cô thể, cô không có ý định ti bỉ vô sỉ muốn tranh thủ sự thương hại của anh, nhưng vẫn gặp bộ dáng anh cau mày không vui.


“Tôi biết hiện tại mình trông không tuyệt vời chút nào, nhưng không cần anh trưng bản mặt sống không bằng chết đó ra nha”. Aiz, thật không xong, giọng mình nghe như vịt đực.


“Cô Trương, phiền cô đưa cô ấy tới bác sĩ Vương khoa nội khám dùm tôi, cô ấy là bạn tôi”. Anh trực tiếp lấy giấy tờ trong tay cô, đứng lên sắp xếp.


Cái thái độ gì thế! Tốt xấu cũng phải để ý tới tôi một chút chứ? Đồ khinh người!


Khám xong, vừa vặn nghe được anh nói. “Tôi đưa bạn tôi về đã”.


Cô làm bộ không nghe, bước nhanh rời đi – tuy rằng cổ chân không cử động được, hại cô phải cà nhắc.


“Tâm Ảnh!”.


Gì? Kêu mình sao?


Cô vẫn muốn tiếp tục giả điếc, nhưng tiếng gọi kia –


Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, ngắn gọn, còn – chết tiệt, gọi dễ thương quá!


“Tôi đưa em về”.


“Cảm ơn, tôi chưa tàn phế”.


“Chưa tàn phế, nhưng sốt 38 độ cộng thêm rạn xương vì ngã”. Anh thuyết minh thêm.


Cô nghe được nghiến răng nghiến lợi.


“Ha ha!”. Tuyệt chiêu thứ nhất của con gái chính là tiểu lý tàng đao*. “Làm bác sĩ nhàn như vậy sao?”.


(tiểu lý tàng đao = dấu dao trong lời)


“Tôi chỉ là bác sĩ thực tập”. Anh còn sửa lưng.


Cái đó không phải trọng điểm được không? Cô thật muốn té xỉu.


“Được,





ThichDocTruyen.Yn.Lt












123›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




bác sĩ “tương lai” cũng không có nghĩa vụ phục vụ bệnh nhân tận nhà đi?”.


“Đúng là không có, nhưng chúng ta là bạn bè, quan tâm nhau hẳn là phải?”.


Thật là cô nói một câu, anh trả một câu!


“Ai cần anh quan tâm!”.


“Tôi lo lắng”. Anh cúi đầu, thốt ra một câu.


Cô tròn mắt, nói không nên lời.


Tên đàn ông khốn nạn, đừng có lạm dụng lòng thương hại của anh có được không? Sẽ chỉ càng làm tôi tổn thương thêm! Không thích người ta thì đừng hại người ta ăn dưa bở chứ!


“Chân còn đau không? Muốn tôi bế em không?”.


“Có người muốn luyện cơ tay, tôi từ chối làm sao nhìn được?”. Vốn chỉ thuận miệng châm chọc, không ngờ anh thật vòng tay ôm lấy cô bế lên.


Cô trợn mắt há hốc mồm.


Bay đi hai hồn sáu phách, thẳng đến khi anh đưa cô về cửa kí túc xá vẫn không tìm lại được.


“Sau ba bữa ăn nhớ phải uống thuốc cảm, vết thương ở chân cách hai ngày phải tới bệnh viện thay băng, tôi ghi số điện thoại cho em, có việc cứ gọi cho tôi, biết không?”. Nói xong, cầm tay cô viết một chuỗi số.


“Nhanh khỏi, để tôi sắp xếp một ngày rảnh, mặc kệ em muốn đi ngắm mặt trời mọc hay mặt trời lặn, tôi sẽ đi cùng em”.


Cô lại khẳng định lần nữa, người này đúng là dễ mềm lòng, cô gái nào muốn theo đuổi anh ta chỉ cần dùng khổ nhục kế là hiệu quả ngay.


Nhưng cô không phải sắc nữ, cô từ chối dùng cách tiểu nhân mất mặt này câu dẫn đàn ông.


“Muốn ngắm cũng không thèm ngắm với anh!”. Cô rụt phắt tay về.


Cái đó và cây kẹo dụ con nít uống thuốc thì khác gì nhau?


Đúng là xấu hổ!


Được rồi, cô đúng là đáng xấu hổ.


Sự thật thắng mồm miệng, từ đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, tới ngắm biển, lên núi Dương Minh ngắm cảnh đêm, cả 1 ngày, cô phát ngượng vì bản thân quá mê mẩn mà quên phản ứng.


Sống 19 năm, giờ cô mới biết mình là người không nguyên tắc như vậy.


Xem ra, cô đã xem nhẹ si mê của mình đối với anh.


“Chân em còn chưa khỏi hẳn, ngày mai nhớ tới thay băng”.


Đưa cô trở về, anh nói 1 câu phá hỏng không khí, hoàn toàn đánh vỡ say

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Làm dâu – Phần 5

Trong Mắt Con Trai, Con Gái Đẹp Nhất Khi Nào?

Từ Một Người Mẹ: Là Con Gái, Hãy Hẹn Hò Với Nhiều Chàng Trai!

Hôn Lên Đôi Môi Em

Khốn khổ vì nhà rộng