Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Pair of Vintage Old School Fru

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới! (xem 3830)

Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới!

ười một tiếng. Nhưng, phàm là những người nhìn thấy nụ cười này, khẳng định cả người run rẩy.


Nụ cười của hắn vô cùng tàn nhẫn!


Đầu tiên Noãn Noãn đi vào một tiệm may, khi ra đã trở thành một vị thiếu niên mỹ lệ. Một thân xiêm áo gấm hoa lệ, cùng kết hợp với quạt giấy, thật là không phong lưu uổng thiếu niên!


Noãn Noãn một thân nam trang, rất nhanh liền hấp dẫn các cô nương chú ý. Chỉ là cô nương cổ đại hàm súc hơn so với hiện đại, chỉ dám nhìn trộm. Thấy Noãn Noãn ngọc diện mỉm cười nhìn mình lại càng xấu hổ, lánh lánh trốn trốn, rất đáng yêu.


Long Noãn Noãn cười hắc hắc, cảm thấy bản thân có hứng thú thật tệ hại. Nhưng cuộc sống như vậy cũng đã vừa lòng, không vướng không víu, một thân nhẹ nhõm. Hai mươi mấy năm qua cô cũng chưa hưởng thụ qua.


Nhưng Long Noãn Noãn biết, Hoàng đế lang sói kia không thể nào dễ dàng thả cô đi như vậy, yên tĩnh trước bão táp, cô hiểu!


Gần đến trưa, đã đói bụng, Noãn Noãn trực tiếp đi vào một tửu lâu lâu đời, gọi hai đĩa đồ ăn chiêu bài*, một bát cơm, đầy bụng rồi tính tiếp!


*Chiêu bài: món ăn bảng hiệu.


Ghế đối diện bị người đẩy mạnh, vạt áo ngân bạc tạo một đường cong ở giữa không trung, một bóng dáng khôi ngô đã ngồi trước mặt cô.


Noãn Noãn hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy sát khí bén nhọn, cô miễn cưỡng khua bát cơm, lạnh giọng kêu: “Tiểu nhị, ta không có thói quen chung bàn với người lạ!”


Tiểu nhị nhìn thấy nam nhân kia, không dám thở mạnh, làm sao còn dám tới đuổi người?


Thở dài, nghĩ thầm một bữa cơm ăn cũng không ngon, Noãn Noãn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen mênh mông sâu không thấy đáy, tĩnh mịch hơn cả đêm tối, càng trầm tĩnh hơn so với biển sâu, rồi lại sáng ngời như báo săn, sắc bén như chim ưng, giống như muốn xuyên thấu qua mắt, thẳng vào đáy lòng cô.


Trong ánh mắt, một mặt nạ hoàng kim tỏa sáng lấp lánh, chính là Kim Diện Nhân cô nhìn thấy ở trong hoàng cung!


“Là anh?” Noãn Noãn kinh ngạc mở miệng, nhưng rất nhanh trấn định lại: “Coi như là lão bằng hữu, có muốn gọi tiểu nhị thêm một đôi đũa?”


Nam nhân không nói lời nào, con ngươi thâm thúy rét lạnh, âm thanh lãnh trầm chậm rãi vang lên: “Ta là tới lấy mạng của ngươi!”


Noãn Noãn sững sờ: “Chúng ta có thù oán?”


Nam nhân không nói.


“Anh yêu tôi?”


Nam nhân vẫn chưa nói, khóe môi hơi co quắp.


“Giữa chúng ta không có thù oán, tại sao anh lại muốn giết tôi?” Noãn Noãn không hiểu mở to đôi mắt mỹ lệ, vô cùng uất ức đứng lên, hơi nghiêng về phía nam tử.


Gió đưa khí lạnh, thổi trên dáng người dương liễu của cô, thoáng qua một mùi hương thoang thoảng khiến người mê say.


Noãn Noãn đột nhiên cười quỷ dị.


Nam nhân lạnh lùng nhìn cô,đột nhiên bắt được cổ tay của cô, một tay xoay cô một vòng, cuộn lại trong ngực: “Ngươi cho rằng một chút kỹ xảo kia có thể đối phó được ta sao?”



“Ngũ bá bá, Lục thúc thúc, các ngươi đều hiểu lầm rồi. Bản điện hạ chỉ tham luyến sắc đẹp của cô nương kia thôi, không liên quan đến thiên hạ!” Nam tử áo hồng lười biếng mở miệng, trực tiếp ném hai chân gà béo ngậy cho hai thiếu niên mặt ngọc, “Hai người theo bản điện hạ cả ngày cũng có chút mệt mỏi, không bằng đi theo lão già làm chánh sự? Cho bản điện hạ một mình đi lại trên giang hồ, cũng thêm nhiều kiến thức!”


Hai vị thiếu niên liếc nhau một cái, ném đùi gà trong tay đi, quỳ gối trước mặt nam tử áo hồng: “Bảo vệ điện hạ chính là nhiệm vụ của chúng tôi. Huống chi Đế hoàng nói rồi, chỉ có điện hạ mới tìm được nữ nhân kia!”


“Hahahaha…!” Nam tử áo hồng châm chọc nhướng lông mày, giống như một công tử phóng đãng, miễn cưỡng tựa trên cửa sổ, cả người đung đưa: “Lão già kia đã sắp chết rồi, hồ đồ, lời nói của ông ta các ngươi cũng tin?”


Hai vị thiếu niên mặt ngọc liếc nhau một cái, cùng nói: “Mặc dù năm nay Đế hoàng đã hơn 300 tuổi, nhưng dung mạo tựa như người trung niên, thân thể vững vàng, võ công cái thế, cũng không có gì không ổn. Điện hạ, thuộc hạ biết người từ trước đến giờ phóng đãng không kiềm chế được, nhưng loại đại nghịch bất đạo này vẫn là…”


Nam tử áo hồng liều mạng móc lỗ tai, đột nhiên chỉ ra cửa phòng: “Nha, lão già ngươi đến rồi?”


Hai vị thiếu niên mặt ngọc vội vàng xoay mặt, cũng vào lúc này, đột nhiên nam tử áo hồng lắc mình lao ra cửa sổ, nhanh chóng biến mất không thấy tung tích.


Hai vị thiếu niên mặt ngọc sững sờ, không ngờ đường đường là người bảo vệ điện hạ thế nhưng lại ngây thơ bị đùa giỡn như vậy. Mắt sắc run lên, lập tức thân hình chuyển một cái, đồng thời đuổi theo.


Cửa phòng đẩy ra, tiểu nhị bưng rượu ngon thức ăn ngon hét lớn đi vào: “Ba vị công tử đợi lâu, đây vốn là điếm…Ah, người đâu?”


Tiểu nhị ở trong phòng tìm hồi lâu, xác định là không có ai, hung hăng vung khăn lông trên bả vai: “Con bà nó, đúng là đen như chó, không ngờ ba người đẹp như thế lại nghèo rớt mồng tơi, thế nhưng lại đi ăn chùa. Không có tiền đừng có mà làm tướng công, thật là phí của trời!”


Lúc này trên nóc nhà, áo hồng yêu nghiệt đang nghênh ngang nằm bị tiểu nhị mắng mặt đầy hắc tuyến, lười biếng đứng dậy, cười hắc hắc, lập tức vất một thỏi bạc vụn vào cửa sổ.


Sau khi nghe được tiểu nhị hài lòng lầm bầm, nam tử đặt tay ở sau ót, gối đầu lên, nhìn bầu trời xanh, hát lên tiểu khúc.


Rốt cuộc thoát khỏi hai lão già này, cũng đã là lão nhân 70-80 còn giả trang thiếu niên, nhìn thấy liền ghê tởm!


Chỉ là Kim Diện Nhân vừa rồi…Nam tử đột nhiên ngồi dậy, nhăn mày cong, khẽ trầm ngâm.


Vương triều Mộ Dung là quốc gia thứ ba Hộ Long điện muốn tranh thủ, tuy rằng Hộ Long đường Long Chiêu An của Tử Long tướng quân, nhưng không có Hộ Long ngân quang, căn bản không đáng nhắc tới. Vốn cho rằng nắm lấy vương triều Mộ Dung dễ như trở tay, nhưng vào ba năm trước đột nhiên lại xuất hiện Kim Ưng môn. Môn chủ Kim Ưng môn này rất lợi hại, thủ đoạn làm việc như lôi đình, không để lại bất kỳ đầu mối. Hôm nay thế lực của Kim Ưng môn ở vương triều Mộ Dung đã đối kháng với Hộ Long đường, Hộ Long Điện muốn thu phục vương triều Mộ Dung xem ra cần phải phí chút công sức.


Chẳng lẽ Kim Diện Nhân chính là đường chủ Kim Ưng môn? Vừa rồi căn bản hắn chỉ cố ý dò xét Long Noãn Noãn, chẳng lẽ mục đích của Kim Ưng môn là thứ duy nhất trong truyền thuyết kia?


Một chút giảo hoạt cùng trẻ con hiện lên trên mặt của nam tử áo hồng, hắn chợt vỗ đùi: “Tốt, lần này có chỗ chơi rồi. Kim Ưng, xem ngươi lần này có thể chạy đến đâu, bản điện hạ nhất định sẽ bắt được cái đuôi hồ ly của ngươi!”



Hồi lâu, chờ tới khi Noãn Noãn ngẩng đầu, ngoài cửa sổ đã không còn ai, chỉ còn lại vài chiếc lá khô đang chập chờn trong gió đông.


Cúi đầu nhìn thuốc giải trong tay, không sai biệt lắm, sắc trời cũng tối, không ngờ cô đi ra ngoài lượn một vòng, cuối cùng vẫn trở lại dây dưa cùng Hoàng đế lang sói!


Bữa tối, sắc mặt Quế ma ma rất khó coi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì, lui ra ngoài.


Ngồi ở trên bàn, Noãn Noãn nhìn viên thuốc giải kia. Mặc dù không thể giải to

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Anh là của em

Tôi chung chồng cùng những người đàn bà khác

Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn

“Em tha cho họ được không Nắng? Xin em ! Xin em đấy !”