Đoạt hôn 101 lần - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Đoạt hôn 101 lần (xem 3478)

Đoạt hôn 101 lần

à có thể làm trái với đạo đức đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông cô ả đã từng yêu thề son sắt nói, ả tự nguyện làm tiểu tam cho một người đàn ông khác, hơn nữa còn thích như mật ngọt, còn cam tâm tình nguyện!


Vương Giai Di thật sự cảm thấy, Cố Lan San trong nháy mắt kia, là Cố Lan San cô ta nhìn vừa mắt nhất từ trước tới nay.


Nếu không phải trong lòng cô ta ghét ả, cô ta nhất định sẽ vì ả vỗ tay, vì ả cổ vũ cố lên!


. . .


. . .


Đêm giao thừa.


Bởi vì bệnh tình của ông nội Thịnh Thế đã ổn định, nên trở về nhà cũ nhà họ Thịnh.


Chương 871: Vui Vẻ Quanh Co Khúc Khuỷu (15)


Editor: Lovenoo1510


Đêm giao thừa.


Vì bệnh tình của ông cụ Thịnh thế đã ổn định, nên trở về nhà cũ.


Nhà họ Thịnh vẫn rất giữ phương thức mừng năm mới truyền thống, dán câu đối tết, ăn cơm đêm giao thừa, xem dạ hội liên hoan tết.


Nhà họ Thịnh nhiều người, làm chuyện gì thời gian cũng có vẻ kéo dài.


Mà lúc này đây, hết năm mọi người đều ở đây làm lễ mừng năm mới, một nhà đoàn tụ.


Duy chỉ có Cố Lan San là cô đơn một mình, thật ra thì, Thịnh Thế có nói để cho cô đến Ngự Thự Lâm Phong ở, nhưng bởi vì là lễ mừng năm mới, người giúp việc cũng đều trở về nhà, duy chỉ có bà quản gia là người nhà ở đây, Cố Lan San muốn cho người một nhà bọn họ có cơ hội đoàn tụ, cô nhớ lại chính mình ở đây, thì bọn họ đều sẽ nghĩ mọi biện pháp chăm sóc mình, cho nên, cô trở về căn phòng mình thuê.


Thịnh Thế không phải là đứa con bất hiếu, nhưng anh không yên lòng với Cố Lan San, cho nên bữa cơm tất niên đó, anh đến trễ nhất, nhưng lại nán lại có nửa giờ, mông đã không ngồi yên, trong lòng anh nóng như lửa đốt muốn đến với Cố Lan San.


Chẳng qua, đầu óc Thịnh Thế luôn xoay chuyển tương đối nhanh, rất nhanh anh đã nghĩ đến Triệu Lỵ, nghĩ đến cô ấy sẽ là một trợ thủ đắc lực, nếu làm đám cưới giả với cô ấy, thời khắc mấu chốt, thì cô ấy có thể giúp anh một chút, lập tức, anh liền lặng yên không tiếng động gởi cho Triệu Lỵ một tin nhắn, sau khoảng mười phút, cả nhà họ Thịnh vây quanh bàn ăn, thì Thịnh Thế nhận được điện thoại Triệu Lỵ gọi tới, sau đó giọng nói anh cố ý nâng cao lên đến hai đề xi ben gọi một tiếng Triệu Lỵ, tiếp theo, giả bộ bộ dáng như thật, ừ ừ hai tiếng, nói một chữ được, sau đó kèm thêm một câu đợi lát nữa gặp, rồi cúp điện thoại.


“Tiểu Lỵ tìm em à?” Vẫn là chị ba tương đối nhiều chuyện hỏi.


“Ừ.” Thịnh Thế cắn một miếng sủi cảo, trừng mắt, vừa vặn thấy anh năm ngồi đối diện với mình, ý xấu liền xoay chuyển “Cô ấy gọi cho em bảo đợi lát nữa em theo cô ấy đi ra ngoài đốt pháo hoa.”


Quả nhiên, chiếc đũa Dương Lan Phong đang giơ lên gắp một miếng sủi cảo, nghe thấy câu nói này, chiếc đũa run lên một cái, miếng sủi cảo liền rơi vào trong chiếc bát chạm trổ hoa văn.


Thịnh Thế thấy vậy thì mở cờ trong bụng, sau đó cố ý nhìn Dương Lan Phong, hỏi: “Anh năm, có muốn đi cùng em hay không?”


Dương Lan Phong nâng mắt, nhìn Thịnh Thế một cái, sao đó lắc đầu, nói: “Không đi.”


“À.” Thịnh Thế đáp lại một tiếng, mặt không hề gì buông đũa xuống, sau đó đứng lên, “Em đi đón cô ấy, mọi người từ từ ăn.”


Sau đó, đạp bước, dưới tình huống không hề có ngăn trở, anh đi tìm Cố Lan San.


Thịnh Thế vừa bước chân đi, mẹ Dương Lan Phong, cô hai của Thịnh Thế nhìn Dương Lan Phong nói: “Lan Phong, qua tối nay, con đã ba mươi mốt tuổi rồi, tự con xem mà làm đi.”


Đây là giục cưới một cách trắng trợn.


Dương Lan Phong không nói gì, lại cảm thấy tiếp đó ăn không biết gì là ngon nữa, chẳng qua anh cũng chỉ mới ăn có mười ba miếng sủi cảo, đã buông đũa xuống, đứng lên, tìm một cái cớ, ra khỏi phòng.


Trời bên ngoài lạnh, anh chỉ mặc một thân quân trang mỏng, cũng không cảm thấy lạnh lẽo, bước chân thong thả, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đang giơ đèn lồng chạy truy đuổi lẫn nhau, Dương Lan Phong không nhịn được nghĩ đến, mười năm trước, cái người thường đi theo sau Thịnh Thế và Cố Lan San, cô gái nhỏ kém anh sáu tuổi.




Đêm giao thừa của người khác, cả nhà đều đoàn tụ, mà Cố Lan San chỉ có một mình, ở vùi trong căn phòng trống rỗng, xem phim, ăn mì ăn liền.


Cô ăn mỳ ăn liền, sau khi ăn được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Lan San đứng lên, đi mở cửa, thấy mặt người đứng ngoài cửa, kinh ngạc không nhịn được, mở miệng, kêu:


Chương 872: Vui Mừng Quanh Co Khúc Khuỷu (16)


Cô ăn mỳ ăn liền, sau khi ăn được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Lan San đứng lên, đi mở cửa, thấy mặt người đứng ngoài cửa, kinh ngạc không nhịn được, mở miệng, kêu: “Chú Sở, Tôn viện trưởng, sao hai người lại ở chỗ này?”


Tôn Thanh Dương kéo cánh tay Sở Bằng đứng ở cửa, Sở Bằng giơ một hộp đựng thức ăn nhiều tầng xinh đẹp trong tay còn lại lên, hai người mặc áo lông cùng màu, Tôn Thanh Dương còn quàng cổ một chiếc khăn màu đỏ, cởi bỏ chiếc áo khoác trắng bình thường vẫn mặc trong bệnh viện kia ra, cả người Tôn Thanh Dương làm người ta có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả mở miệng, giọng điệu nói chuyện cũng làm Cố Lan San cảm thấy không giống giọng điệu nghiêm trang trước kia của bà: “Lan San, tối nay, cô và Sở Bằng đặc biệt tới thăm cháu một chút.”


Đêm giao thừa, không ở nhà ăn lễ mừng năm mới, sao lại chạy tới đây nhìn cô?


Trong lòng Cố Lan San có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng nhường cửa: “Chú sở, Tôn viện trưởng, hai người đi vào rồi nói đi.”


Cố Lan San nói xong, cúi người xuống lấy ra hai đội dép bông dự phòng mua ở siêu thị bên trong tủ giầy, để ở trước mặt Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.


Sở Bằng và Tôn Thanh Dương đổi xong dép, Cố Lan San đóng cửa, liền mang Sở Bằng và Tôn Thanh Dương đi vào.


Cô gái nhỏ thuê phòng cùng Cố Lan San đã về quê ăn tết rồi, cho nên hai phòng ngủ một phòng khách này, hiện tại chỉ có một mình Cố Lan San, cộng thêm lúc trước cô ở Ngự Thự Lâm Phong, cho nên trong phòng bày rất nhiều thứ, cũng chưa có dọn dẹp lại, trên ghế salon có chút rối loạn, Cố Lan San xấu hổ ôm lấy mấy thứ, ném vào trong tủ, sau đó gò má hơi đo đỏ chỉ chỉ vào ghế salon, nói: “Chú Sở, Tôn viện trưởng, mời hai người ngồi.”


Sau đó Cố Lan San lại vội vàng cầm bát mỳ ăn liền cô mới ăn được một nửa lên, bỏ vào trong bếp, sau đó bưng ra một đĩa trái cây đã rửa sạch mà lúc chiều cô đặc biệt mua về.


Cố Lan San mướn cái phòng này, cũng không có bàn ăn, lúc bình thường ăn cơm, cô đều ngồi trên ghế salon, ăn bên bàn uống nước, cho nên lúc cô từ phòng bếp bưng trái cây ra, Tôn Thanh Dương đã nhanh chóng thu thập sạch sẽ bàn uống nước, còn Sở Bằng mở hộp đựng thức ăn xách tới ra, bày ở trên bàn mấy món ăn tinh tế.


Cố Lan San cầm trái cây đặt qua một bên, sau đó ngồi trên một ghế nệm đối diện Sở Bằng và Tôn Thanh Dương, cô có chút lo lắng nhìn Sở Bằng và Tôn Thanh Dương hỏi: “Chú Sở, Tôn viện trưởng, hai người đây là có ý gì?”


Tôn Thanh Dương cầm một đôi đũa dùng một lần đưa cho Cố Lan San, nghe được lời này của Cố Lan San, bà cười nhẹ nhàng: “Ngh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đêm tân hôn tôi phải tức tốc đưa vợ đi cấp cứu

Gái ế nhận quả đắng sau quyết định gây sốc khi bố mẹ thúc giục chuyện kết hôn

Ám ảnh lo sợ khi gặp lại tình một đêm

Son Tuý

Giặc bên ngô là bà hoàng trong nhà tôi