Nói xong, Cố Lan San liền xoay người, từ thư phòng ra ngoài.
Thịnh Thế nghe thấy lời như vậy, “Ba” lập tức đem máy tính khép lại.
Đi a, Cố Lan San, cô thật sự có thể rời đi, cô vừa nghe thấy Hàn Thành Trì sắp trở về, cho nên ngay cả tiền thuốc của em trai cũng không cần, có phải hay không?
Cố Lan San nghe thấy tiếng động như vậy, dừng lại cước chân, còn chưa có quay lại nhìn, chợt nghe thấy thanh âm ác liệt của Thịnh Thế nhẹ nhàng truyền đến: “Cố Lan San, cô mỗi lần tới tìm tôi, đều không phải vì tiền sao? Lần này tiền cũng chưa kiếm, liền đã tính rời đi như vậy sao?”
Cố Lan San tâm tình tốt trong nháy mắt, đã bị Thịnh Thế đánh bay, trên mặt cô lại khôi phục vẻ mặt bình thản, mặt mayfbinhf tĩnh nhìn vẻ châm chọc của Thịnh Thế, căn bản không phải giống như bình thường nói cho Cố Lan San nghe.
Cô thật sự có chút không hiểu được Thịnh Thế, cô sau khi kết hôn luôn làm tốt vai trò Thịnh phu nhân, nhu thuận, nghe lời, hiểu chuyện, vâng lời, săn sóc, nhưng là bất luận cô làm tốt hay không, anh ta luôn có thể từ trong đó tìm ra một đống chuyện!
Cố Lan San đứng tại chỗ không hề động đậy.
Thịnh Thế ngồi trên ghế, nhìn Cố Lan San bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!
Chương 55: Tên Em, Nỗi Lòng Của Anh (6)
Thịnh Thế ngồi trên ghế, nhìn Cố Lan San bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!
Thịnh Thế càng nghĩ càng tức, sau đó khuôn mặt anh liền lạnh lùng, từ ghế đứng lên, bước từng bước lớn, rất nhanh liền đến trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế lại bắt đầu nổi điên, cô vô ý thức lùi về sau một bước, nhưng là vẫn bị Thịnh Thế bắt được cổ tay, đem cô kéo đến trước bàn.
Anh quơ tay ra, những thứ loạn thất bát tao cốc cà phê mấy tính văn kiện trên bàn đều bị văng hết xuống đất.
Trong tiềm thức Cố Lan San liền biết Thịnh Thế sẽ làm gì cô, cô không thể không phản kháng, nhưng mà lại vẫn không có chống lại được với sức lực của Thịnh Thế………
( lược bỏ…….)
Cố Lan San đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, cô thật muốn mở miệng cầu xin, nhưng lại không có nói gì.
Cô là người sĩ diện như vậy.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, nghĩ đến em trai mình vẫn nằm trong bệnh viện, đến nay đã hai năm rồi, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cô nói với chính mình, em trai cô là vì cô mới trở thành bộ dạng như vậy……Nếu như không phải vì cô, em trai cô bây giờ đã vào đại học, đã yêu đương rồi.
Cho nên cô chịu một chút giày vò này, có tính là gì?
Mặc dù cô và em trai không cùng một cha sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn là có một nửa huyết thống.
Cô nghĩ đến bộ dạng em trai mình như vậy, vẫn sẽ đau lòng……
Nhưng mà, đau lòng, cũng không thể chóng lại với nỗi đau thể xác mà Thịnh Thế mang lại cho cô lúc này……
Cô cảm thấy cả người mình giống như rơi vào địa ngục……
Nhưng mà, cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chịu đựng.
Hồi lâu, những giày vò giống như địa ngục này mới kết thúc, không đợi cô lấy lại tinh thần, một tờ chi phiếu liền nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Đợi đến khi Cố Lan San hồi phục lại tinh thần, trong thư phòng, chỉ còn lại một mình cô.
Chương 56: Tên Em, Nỗi Lòng Của Anh (7)
Thịnh Thế mang vẻ mặt căm giận xuống lầu.
Bà quản gia cũng đang cầm thực đơn muốn lên tầng hỏi Thịnh Thế và Cố Lan San bữa trưa muốn ăn gì. Nhìn thấy vẻ mặt này của Thịnh Thế, lập tức trốn trong phòng bếp không ra nữa.
Mà những người hầu khác cũng vội vàng quay lưng với Thịnh Thế, bận rộn làm công việc của mình. Đợi đến khi Thịnh Thế rời đi thì người hầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Thế rời khỏi khu biệt thự Ngự Thự Lâm Phong vẫn cảm thấy tức giận không thôi.
Hàn Thành Trì vẫn chưa trở lại nhưng thứ duy nhất Thịnh Thế anh có thể ‘uy hiếp’ Cố Lan San cũng không còn tác dụng. Đợi đến khi tên Hàn Thành Trì kia về rồi thì không phải là. . . . . ?
Thật không dễ dàng anh mới có thể dùng tiền bạc buộc Cố Lan San chú ý đến anh. Hàn Thành Trì vừa trở về thì Cố Lan San còn có thể liếc mắt nhìn anh một cái sao?
Thịnh Thế vừa nghĩ như vậy, trong lòng đang tức giận bỗng trở nên sợ hãi. Những người khác có thể không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì bao nhiêu nhưng Thịnh Thế anh lại biết rõ.
Anh lại là nhân chứng tình yêu của cô và Hàn Thành Trì. Đó là vợ anh, cô lại chỉ yêu Hàn Thành Trì kia.
Chín tuổi, cô tới Cố gia, cô chỉ yêu thích một mình Thành Trì. Sáu, tình cảm đấy trở thành thầm mến.
Tình cảm của thiếu nữ đều thơ mộng, Thành Trì luôn tốt nhất.
Thậm chí, Cố Lan San biết rõ Hàn Thành Trì sẽ không thích cô. Hàn Thành Trì là người đàn ông của Cố Ân Ân nhưng cô vẫn yêu anh ta sâu đậm.
Cố Lan San cũng biết rõ trên danh nghĩa Hàn Thành Trì là anh rể cô nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà yêu anh ta.
Đúng là ‘Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’. Tình yêu khiến con người ta lúc thì vui vẻ nhưng có lúc lại khiến con người ta đau khổ vì thất tình.
Anh đã từng hỏi cô: “Hàn Thành Trì có gì tốt mà cậu thích anh ta như thế? Huống chi anh ta đã có Cố Ân Ân?” Lúc đó, cô nói cái gì?
Cô nói: “Hàn Thành Trì không có gì tốt nhưng mà tôi thích anh ấy cho nên anh ấy là tốt nhất. Tôi thích anh ấy cũng không liên quan đến chuyện của anh ấy và chị!”
Lúc đó, anh đã nghĩ, Cố Lan San thật quá cố chấp! Nhhưng về sau anh mới phát hiện, thật ra anh còn cố chấp hơn cả cô. Thậm chí, anh còn không biết đã thích cô từ bao giờ. Anh vẫn luôn tự hỏi, Cố Lan San có gì tốt?
Cố Lan San không có gì tốt nhưng mà Thịnh Thế anh thích cho nên cô là tốt nhất.
Anh thích cô cũng không liên quan đến việc cô thích Hàn Thành Trì. Lúc đó, anh đã tự nhủ với lòng như vậy. Anh học cách yêu của kị sĩ đen trong câu chuyện cổ tích, chỉ muốn âm thầm bảo vệ cô.
Nhưng về sau anh mới biết được, những gì trong chuyện cổ tích nói đều gạt người.
Nếu bạn thật sự yêu một người, người đó lại trở thành vợ, luôn đồng hành bên cạnh. Nhưng cô ấy lại coi thường bạn khiến cho tình yêu bạn giấu kín trong lòng không thể thổ lộ chắc chắn bạn sẽ bị bức điên. . . . .
Giống như bây giờ. . . . . vừa ghét vừa giận, vừa đau vừa hận. Biết tại sao không? Vì lòng tham. . . . .Đặc biệt là đàn ông, đối với người phụ nữ mình yêu luôn có một loại dục vọng độc chiếm.
Cho nên, anh cho rằng khi cưới Cố Lan San đã cảm thấy thỏa mãn. Đợi đến khi anh cưới được Cố Lan San rồi thì anh lại muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô đối xử với anh giống như những bà vợ khác, muốn cô làm nũng, tức giận với anh, còn rất nhiều, rất nhiều