Cố Lan San đẩy cửa thư phòng ra, liền liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trước bàn sách đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính một cái.
Có thể nguyên nhân là bởi vì ở nhà, anh mặc một bộ T-shirt thoải mái, cao quý trộn với vài phần tùy ý.
Dáng vẻ anh hết sức chuyên tâm, lông mi dài hơi rũ xuống, mi tâm nhíu lại, lâu lâu giơ tay lên chuyển động máy tính vài cái.
Cố Lan San nhẹ nhàng đem cà phê để ở trên bàn viết.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn nhìn ở trên máy tính, mí mắt không nâng một chút…..
Chương 51: Tên Của Em, Tâm Tư Của Anh (2)
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn nhìn ở trên máy tính, mí mắt không nâng một chút, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, ý bảo người kia có thể rời đi.
Cố Lan San vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Thế vẫn như cũ chuyên tâm nhìn chằm chằm máy tính.
Trong thư phòng yên tĩnh lạ thường, Cố Lan San dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Thịnh Thế.
Cô cố gắng nín thở, sợ chính mình không cẩn thận quấy rầy anh, làm cho anh không vui, nhưng mà thỉnh thoảng lại thật cẩn thận, từ từ thở một hơi.
Thời gian từng chút từng chút qua đi.
Cố Lan San đứng có chút mỏi chân, cô lại cắn răng, miễn cưỡng chống đỡ, một đôi mắt trong suốt, vẫn nhìn trên người Thịnh Thế, luôn luôn quan sát đến anh.
Anh mặc dù đang làm việc, nhưng mà toàn thân trên dưới vẫn chậm rãi tỏa ra khí thế của một bậc đế vương.
Tư thế cử chỉ của anh, tao nhã lại đẹp mắt.
Cố Lan San nhịn không được nhìn có chút ngây người….
Cô vẫn biết bộ dạng Thịnh Thế cực kỳ cực kỳ chói mắt, đi tới chỗ nào tất cả ánh mắt đều tập trung trên người anh, đối với khuôn mặt này, cô sớm đã nhìn thành thói quen rồi.
Nhưng mà không biết vì cái gì, cô cảm thấy Thịnh Thế giờ khắc này, lại cùng Thịnh Thế trong trí nhớ không giống nhau….
Anh thành thục rất nhiều, thu liễm rất nhiều rất nhiều khoa trương và kiêu ngạo, trở nên khiêm tốn, nội liễm, tản ra sâu sắc.
Chẳng bao lâu, cái thiếu niên xấu xa đã trưởng thành người đàn ông như vậy rồi hả ?
Thịnh Thế theo thói quen vươn tay ra bưng cà phê, nhưng không có chạm vào ly cà phê, anh nhịn không được nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút giận dữ.
Trong biệt thự này người làm bưng cà phê, đều sẽ để cố định vị trí ở bên tay phải của anh, chưa bao giờ có bất kỳ sai lầm!
Thịnh Thế vừa định mở miệng, nổi giận kêu bà quản gia, lại nhìn thấy trước bàn làm việc của mình, có một người đang đứng.
Ai vậy, dám ở lúc anh làm việc đứng ở chỗ này? nguồn dịch nhanh nhất : thichdoctruyen.com
Sắc mặt Thịnh Thế dị thường khó coi nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa mới chuẩn bị lên tiếng quở mắng, lại nhìn thấy là Cố Lan San, vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ ở nơi đó, lời nói cũng bị tắc nghẽn ở trong cổ họng.
Cô gái tóc dài buông xuống ở trước ngực, bao phủ nửa bờ vai, da thịt trắng tinh tế như ẩn như hiện.
Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ chiếu lên trên da thịt cô, như một vầng ánh sáng bao quanh.
Cô không có đi giầy, hai cái kẽ chân trắng non mềm hơi xòe giẫm lên trên thảm trong thư phòng, ngón chân dường như bởi vì căng thẳng, có chút co quắp, nhìn vô cùng đáng yêu.
Làn váy của cô có chút ngắn, miễn cưỡng che lấp cái mông của cô, lộ ra hai cái đùi nhỏ thon dài.
Thịnh Thế nhìn hơi hơi sững sờ, cảm thấy có cảm giác khô nóng từ trong thân thể nổi lên, anh hơi hơi quay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy bên trái máy tính để một ly cà phê, đã nguội rồi.
Chẳng lẽ cà phê này là cô bưng vào?
Thảo nào để vị trí không đúng….
Mặt mày Thịnh Thế nháy mắt dễ chịu rất nhiều, dáng vẻ giống như gặp chuyện vui vẻ, tư thế nhàn nhã vươn tay, chậm rãi bưng cà phê lên, uống một ngụm.
Anh vẫn thích uống cà phê Blue Mountain thuần khiết, không cho đường, không cho sữa.
Chủng loại cà phê có rất nhiều, cà phê Blue Mountain không xem như tốt nhất, nhưng mà anh lại thích hơn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì, Lam Sơn, Lan San.
Hương vị cà phê thuần khiết cực kỳ đắng.
Giống như là hương vị cô cho anh.
Nhưng mà hôm nay, anh lại cảm thấy cà phê đắng này, lại có một chút vị ngọt.
Có trời mới biết, anh cuối cùng tốn bao nhiêu công sức, mới áp chế được vội vàng ở đáy lòng, cố gắng khống chế kích thích của mình…..
Chương 52: Tên Của Em, Tâm Tư Của Anh(3)
Có trời mới biết, anh cuối cùng tốn bao nhiêu công sức, mới áp chế được vội vàng ở đáy lòng, cố gắng khống chế kích thích của mình, mới không khiến mình có vẻ vội vàng muốn uống cà phê cô bưng tới.
Thịnh Thế ưu nhã uống vào hai ngụm cà phê, mới ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn về phía Cố Lan San, anh bởi vì một ly cà phê, tâm tình trở nên rất tốt, cho nên, trên mặt cũng treo lên ý cười, “Lúc này vẫn còn sớm, Chủ nhật không đi làm, như thế nào không ngủ nhiều một chút?”
Giọng Thịnh Thế mềm mại, đôi mắt đen sâu sắc lẳng lặng nhìn chăm chú gương mặt đẹp đẽ của cô.
Thịnh Thế từ sau ” một lần kia”, rất ít mặt mỉm cười nói chuyện cùng cô, Cố Lan San khó tránh khỏi sửng sốt, dưới đáy lòng sinh ra phòng bị, cô thật cẩn thận quan sát vẻ mặt bày ra vẻ tươi cười của Thịnh Thế, nhưng không có phát hiện một chút nào sơ hở, chỉ cảm thấy ánh mắt anh như vực sâu không lường được, giống như muốn chiếm đoạt cô.
Cô không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy Thịnh Thế như vậy…. khiến cô cảm thấy so với lúc anh tức giận càng nguy hiểm hơn!
Cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, cấp cho Thịnh Thế một nụ cười yếu ớt, nói: ” Không ngủ được nữa.”
” Tìm tôi có việc sao?” Thịnh Thế lại vui rạo rực uống một hớp cà phê nhỏ, ly cà phê thật ra rất nhỏ, uống hai ngụm liền hết, anh không nỡ uống xong nhanh như vậy, cho nên liền nhấp một ngụm nhỏ, ngay cả chính anh, cũng ở đáy lòng nhịn không được khinh bỉ chính mình!
Mục đích Cố Lan San tới, đơn giản là vì kiếm tiền.
Cô cố ý mặc thành như vậy, chính là vì muốn mê hoặc anh.
Cô chưa từng chủ động câu câu dẫn một người như vậy, tưởng tượng đến chính mình vậy mà cũng sẽ làm như vậy, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được đỏ lên.
Thịnh Thế sao không biết mục đích của cô là gì, nếu là trước đây, anh ngược lại thật sự rất khó chịu, nhưng hôm nay, có thể là nguyên nhân vì một chén cà phê kia, ngược lại toàn bộ dung túng cô nổi lên: “Có chuyện gì, cô cứ nói!”
Vừa nói, Thịnh Thế vừa đứng lên, hướng về Cố Lan San.
Cùng với sự đến gần của anh, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Cố Lan San tiến vào trong mũi anh.
Cố Lan San nhịn không được có chút khẩn trương.
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân chính mình, giống như đứa bé, nhéo chính mình một cái.
Thịnh Thế nhìn thấy Cố Lan San như vậy, có chút không dời mắt được, anh mơ hồ cảm thấy chính mình có chút đầu váng mắt hoa, liền cúi đầu, tiến đến bên tai cô, nhìn thấy rõ ràng vành tai của cô đã biến thành màu hồng, anh nhịn không